LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 148

hắn lấy ở cái bàn trống bên cạnh một cái chén, một bình rượu, rót
một chén, cười, nói: “Hay huynh đài say rồi? Dùng rượu giải rượu là
hiệu quả nhất.” Hắn búng ngón tay, chén rượu nhắm vào cái chén
nhỏ thấp thoáng dưới vạt áo thiếu niên mà bay tới, cái chén bay
trong không trung vững vàng, ổn định, chẳng rớt lấy một giọt, công
phu này khiến người ngồi đây ngầm hô lên một tiếng.

Cái chén đó bay tới trước bàn, đang chuẩn chợt lệch đi một chút,

không chạm vào cái chén ngọc nọ mà va vào tay áo thiếu niên, chén
vừa nghiêng, rượu liền tạt vào áo hắn, sắc mặt Viên lão nhị khẽ
thay đổi, biết cái chén đó đã chịu lực dẫn dắt từ bên ngoài, bằng
không ắt chẳng nghiêng đảo, nhưng rõ ràng thiếu niên đó chẳng
hề động đậy, không biết phát lực thế nào mà chỉ làm lệch chén
rượu, tạt ướt tay áo của chính mình, có ý giấu vụng hay sao? Thiếu
niên tựa như bị đánh thức, ngẩng mặt lên, trên má còn in vết hằn,
khẽ ngáp một tiếng, nhìn thần sắc thì vừa rồi không phải là giả vờ
ngủ.

Hắn vừa ngẩng mặt, người bên cạnh chỉ cảm thấy nhìn thật tươi

mới, bất giác coi vẻ ung dung của Viên nhị công tử là tục tĩu. Viên lão
nhị sững người, cười, nói: “Huynh đệ trước giờ tự cho mình là tài hoa,
hôm nay gặp được thiếu hiệp mới xem như hiểu được lời than của
Trâu Kỵ khi gặp Từ Công ở thành bắc

(29)

, thật bội phục không thôi.”

Thiếu niên vẫn chẳng nói gì, nhấc cái chén to bằng ngón út lên,

nhẹ nhàng lau lau, tay áo của hắn phối với màu chén ngọc này càng
nổi bật sắc đen ra đen, trắng ra trắng, trong ánh mắt vui vẻ, hài
lòng còn chứa một loại ngạo nghễ, hào hùng. Viên nhị công tử cũng
không để ý, nói tiếp: “Nghe nói kiếm thuật của thiếu hiệp vừa rồi
nhanh như cầu vồng lẹ như điện chớp, đáng tiếc huynh đệ không
có phúc được thấy.” Trong lời nói tựa như oán hận lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.