LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 164

Chúng nhân chẳng rõ lời này của hắn thật giả thế nào, có điều

nếu đúng là có hai mươi mấy vạn lượng bạc, bất luận là ở chỗ nào,
muốn quan to tước lớn dễ như bỡn, người này thật sự tà quái lắm
lắm!

Viên nhị công tử vẫn trầm ngâm nhẫn nhịn, nhạt giọng nói:

“Huynh đài cố nhiên nhất kiếm khiếp người, nhưng khi đã hỗn
chiến, chư vị bằng hữu của các hạ đây chỉ sợ khó tránh tổn thương,
huynh đài trước đã ra tay cứu người, giờ sao đành lại liên lụy người
ta?”

Thiếu niên chẳng đáp lời, chỉ tỉ mỉ lau cái chén nọ. Viên nhị công

tử định nói tiếp, thiếu niên đã lạnh nhạt ngắt lời: “Bọn họ chẳng
phải bằng hữu của ta.” Kim hòa thượng ở bên cạnh nghe câu này
nhưng chẳng giận, trong lòng chỉ mong hắn với Viên lão nhị đánh
nhau một trận ra trò. Sắc mặt người xung quanh không khỏi chuyển
sang lo lắng. Thiếu niên nọ tỉ mẩn lau xong cái chén, chợt ngẩng
đầu, nói: “Hình như ta đã giết tổng cộng năm đô úy Đề kỵ.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, không rõ câu

này của hắn mang hàm ý gì, Viên lão nhị nhíu mày, mãi sau mới nói:
“Nếu huynh đài chịu bỏ qua chuyện hôm nay, về đại ca ta... ta sẽ tự
thu xếp, chúng ta về sau vẫn là bằng hữu tốt, chuyện cũ bỏ qua,
thế nào?”

Mọi người đều cho rằng, Viên lão nhị có thể xem như nhường

nhịn tới cùng rồi. Xem ra trong lòng gã thật sự không nắm chắc
thắng được thiếu niên này, nếu không ắt chẳng cố kỵ thiếu
niên này như thế. Thiếu niên bọc chiếc chén ngọc đã được lau kĩ
càng cẩn thận rồi nhét vào lòng, thoải mái thở ra một hơi, lần đầu
tiên chính thức đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Viên nhị, nói: “Chuyện
cũ bỏ qua? Ồ? Thế cũng tốt. Chỉ là đô úy Đề kỵ đã đắc tội với ta,
ta đã thề phải giết đủ sáu tên mới đủ số, còn thiếu một đứa phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.