LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 107

Hồ huynh, chúng ta tăng chút ánh sáng cho sảnh đường được
chăng?”

Hồ Thất Đao hình như có giao hảo với gã, tuy không rõ gã có ý

gì nhưng cũng gật đầu. Lúc này cửa đều đóng cả, trong phòng chỉ
có mười mấy cây nến cắm trên giá đặt trên bàn cúng đang chiếu
sáng, có điều bên cạnh vẫn dự bị mấy chục cây, chỉ nghe Ngô Tứ
nói: “Bêu xấu rồi!”

Chỉ thấy gã vẫn ngồi bất động ở đó, một cái nắp tách trà trong

tay đã phóng thẳng về phía bàn thờ, thế bay vững vàng, ổn định,
tốc độ cực nhanh. Cái nắp tách đó cứ thế bay tới cạnh bàn thờ, vừa
khéo đụng vào cái sọt tre đựng đầy nến, sọt nọ vốn nặng hơn cái
nắp nhiều nhưng lại bị cái nắp nho nhỏ ấy đánh văng lên, thế
vẫn chưa hay, hay ở chỗ cái đụng ấy như có lực xoáy, cái sọt kia
không rơi hướng khác mà ngược lại bay thẳng về phía Ngô Tứ. Ngô
Tứ khoa tay tiếp lấy, cũng không nhìn vào trong lấy một cái, tay
áo đã cuộn lấy một cây nến trong sọt, tiện tay ném về phía Hồ
Thất Đao, nói: “Hồ huynh, mượn lửa!”

Hồ Thất Đao đã biết dụng ý của gã, thấy nến bay tới liền

vươn tay đón lấy. Mọi người thấy cánh tay trái hắn vươn ra đen
đúa, thô sần, liền biết cánh tay này hẳn đã luyện công phu Hắc
Sa chưởng mười lăm năm trở lên. Tay trái của Hồ Thất Đao vừa
tiếp lấy nến, tay phải liền rút đao, đao là đao tốt, sáng trong
như nước. Chỉ thấy hắn cười lớn một tiếng, miết cạnh đao trong
tay phải vào vết chai sần trên tay trái, chúng nhân nghe đánh
“soạt” một tiếng. Cái miết này khởi đầu đã không nhẹ, sau càng
lúc càng nặng và nhanh, cứ thế dùng bàn tay trái làm đá mài dao!
Chẳng mấy chốc, thân đao bốc khói, những người ngồi đây chưa
từng thấy ai luyện Hắc Sa chưởng đến mức độ này! Chỉ thấy đầu
nến vốn nằm ở mép tay trái, hắn cứ thế mài đao giữa lòng bàn
tay, bất chợt, tâm nến “tách” một tiếng, liền cháy lên một điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.