LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 113

lên có ý gì nhưng trong mắt ai nấy như nắng hạn gặp mưa rào,
hiện chút mừng rỡ. Chỉ là không biết trong hòm sắt là thứ gì, mọi
người không khỏi nhất tề nhìn đăm đăm vào cái hòm đó.

Chỉ thấy Dực Liễm đứng dậy, cười mà bước tới giữa phòng, cầm

chìa khóa mở khóa hai cái hòm rồi nhẹ nhàng nâng nắp hòm, bên
trong còn phủ một tầng vải vàng. Xung quanh nín thở, thấy Dực
Liễm vén lớp vải mềm cuối cùng, lộ ra thứ chứa bên trong. Đại đa
số chỉ có cảm giác chưa kịp nhìn được gì thì đã bị ánh vàng dội vào
mắt, óng ánh sáng rực, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc “ồ” lên
một tiếng. Thì ra trong hòm chất đầy vàng ròng! Thật ra mà nói,
ngồi đây chẳng ai nghèo cả, nhưng dù có là Ngô Tứ của Bán Kim
đường, Hồ Thất Đao của Ngũ Hành đao, chỉ e cả đời chưa từng
thấy nhiều vàng đến thế, mà toàn là vàng thật, bạc thật, không
chút giả mạo. Dực Liễm lại mở bao đựng bạc, có mấy thỏi bạc lăn
xuống đất, trắng bạc thích mắt, bao nhiêu người nhìn thấy đều
cảm thấy tim ngừng đập. Mới rồi nghe về số nợ nần Cù Bách
Linh để lại, có mấy người gần như cảm thấy mình như đã chết,
lúc này tựa như sống lại.

Sau cùng, Dực Liễm lấy từ trong người ra một xấp giấy, chính

là thứ thời bấy giờ gọi là “giao kèo”, tức cái hậu thế gọi là ngân
phiếu, hắn rút ra một tờ đưa cho Lý Bạn Tương, cười, nói: “Lý
huynh, đây là phiếu của hiệu Bảo Thông của Lâm An, huynh nhìn
xem, có tin được không?”

Trên phiếu ghi giá trị một nghìn lượng. Lý Bạn Tương vốn có đôi

mắt sắc bén, nửa đời người làm việc với mấy thứ này, nhìn một cái
liền biết không phải hàng giả, lập tức gật đầu. Ai nấy đều không
khỏi đoán xem xấp giấy trong tay Dực Liễm kia đáng giá bao nhiêu.
Lại thấy Dực Liễm khom người, cầm một thỏi vàng lên, đè lên xấp
ngân phiếu rồi ôn tồn hỏi: “Không biết mấy thứ này có mua nổi
nợ của Cù lão anh hùng chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.