LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 119

mắt như mù, trách lầm ngài rồi! Nếu không có ngài hào kiệt bậc
ấy, bọn kiếm chút tiền mọn chúng tôi biết phải làm sao? Chẳng
đổi được bình yên thì thôi, còn không bị người ta cướp bóc khi nhục
ư

?” Nói rồi, ý thẹn dâng lên, y tự bạt tai hai cái thật mạnh rồi mang

hai má sưng vù mà đi ra.

Người bên cạnh thấy thế cũng không khỏi nghiêng mình kính

nể, lòng người trong Lục Hợp môn lúc này càng phức tạp, Lãnh Siêu
một mực nhếch môi. Hoàn nợ cho mấy chủ nợ nhỏ này khá phiền
phức, xử lý suốt một, hai canh giờ mới xong. Sau đó, trong nội đường
vắng hẳn. Tâm tình Lãnh Siêu tựa hồ tốt hơn nhiều, chủ động mở
hết các cửa sổ bốn phía. Đúng lúc trời có nắng, một vạt nắng
xuyên mây đen chiếu vào, mọi người mới nhận ra giờ đã quá ngọ.

Dực Liễm dường có chút mệt mỏi, hỏi Thẩm Phóng: “Thẩm huynh,

tổng cộng đã thanh toán được bao nhiêu? Còn lại bao nhiêu?”

Thẩm Phóng ngẩng đầu, nói: “Tổng cộng đã trả hơn mười ba vạn

một nghìn lượng. Còn có vài khoản nhỏ, chủ nợ chưa tới, khoản này
tôi đã bảo người bỏ riêng ra một bên rồi, đợi các chủ nợ đó tới lấy.
Bạc, vàng, ngân phiếu còn dư cộng cả vào hẳn còn ba mươi bảy, ba
mươi tám vạn lượng.”

Dực Liễm “a” một tiếng, nhìn bóng chiều ngoài cửa, khẽ thở dài.

“Còn lại đều là khoản lớn.” Hắn nhìn trong phòng một vòng, xem
sổ rồi từ tốn hỏi: “Bình Dương quán, Ngọc Tê Tử đạo trưởng, bốn
vạn lượng tròn?”

Ngọc Tê Tử bên kia gật đầu.

Dực Liễm lại hỏi: “Ngũ Hành môn, Hồ Thất Đao, tám vạn năm

nghìn lượng tròn?”

Hồ Thất Đao cũng điềm tĩnh gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.