LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 12

vào đất Trữ Châu, lão nhận được tin tức, thế là không đi tiếp lên
phía bắc nữa, lộ trình chuyển ngoặt sang hướng tây. Lúc tới địa giới
Sào Hồ, tuyết đã ngừng rơi, nhưng lại thấy Thẩm Phóng với Tam
Nương Tử cưỡi trên một con la xám và một chú lừa hoa từ phía sau đi
lên. Đỗ Hoài Sơn là nhân vật thế nào, tuy Thẩm Phóng cười bảo hai
bên có duyên nhưng thấy phu phụ Thẩm Phóng mấy lần có ý
muốn đồng hành với bên mình, thi thoảng bắt chuyện, bây giờ lại
hỏi câu này thì lão đã đoán được trong lòng Thẩm Phóng tính toán
điều gì. Lão nhạt giọng nói: “Việc này nếu chỉ một, hai câu thật khó
nói tỏ tường, lão hủ đọc một bài thơ vị ấy viết hồi nhỏ cho Thẩm
huynh nghe vậy.” Nói rồi, mắt lão híp lại. “... Bài thơ này đề ở
Long Trung, ta cũng là tình cờ đọc được. Lúc Dịch tiên sinh làm bài
này, hẳn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, câu từ chưa thể xem là hay,
chắc sẽ khiến Thẩm huynh chê cười nhưng ý tứ trong thơ có chỗ
rất đáng cảm khái, còn đáng để Thẩm huynh thể nghiệm một chút.”

Nói rồi, lão nhẹ giọng ngâm:

Gia Cát tài hoa ai sánh được

Bình thản can qua chỉnh mũ khăn.

Rồng khóc muôn dặm mong thiên hạ,

Khách ngồi lều tranh kế chia ba.

Không công cũng trọn đời tận tụy,

Tao nhã oai phong cũng cực là.

Chẳng phải nhờ ngài luống vất vả,

Sáu lần xuất quân thế nào ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.