LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 161

gào tới khàn đặc: “Ta không muốn, thật sự không muốn, cầu xin
nàng - Đừng!”

Một khắc ấy, hắn tựa như đã trải qua một đời một kiếp. Ở đây

sao còn chưa có tiếng gì? Nước mắt hắn rơi xuống, hắn biết,
bất kể thế nào hắn vẫn phải cúi nhìn. Hắn là nam nhân, phải có
trách nhiệm, phải đối mặt, kể cả là tình huống bi thảm: xác Tam
Nương nằm ngay đấy. Có lẽ vẫn có việc hắn có thể phải làm, đây
cũng là Tam Nương yêu cầu hắn, hắn phải dốc hết sức bảo hộ
Dịch Bôi Tửu, không nề khuất nhục, thiếu niên này là hy vọng của
rất nhiều người trên Hoài Thượng. Sau đó, hắn ép mình từ từ nhìn
xuống, cái hạ đầu này, tựa đã hết một đời.

Trắng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng trong mây.

Thẩm Phóng cúi xuống.

Hắn dõi mắt vào đương trường, còn chưa nhận rõ được ai với ai.

Đầu tiên là nhìn thấy máu trên mặt đất, sau đó mới thấy bốn
người trên đương trường, bốn người im lặng đứng đối lập, trên mặt
Trương Ngũ Tàng hẵng còn đang cười, nét cười khiến người ta lạnh
thấu xương, mắt Thẩm Phóng hoa lên, rời đi chỗ khác, hắn nhìn
Cổ Cự, hắn muốn nhìn sang Tam Nương chậm chạp nhất có thể,
cho dù đó là kết quả mà hắn không thể không thừa nhận nhưng vẫn
muốn nó chậm một chút... Sắc mặt Cổ Cự đỏ sẫm; kế đó, Thẩm
Phóng nhìn Vu Hiểu Mộc, mặt Vu Hiểu Mộc u ám; kế tiếp, Thẩm
Phóng mới nghe ra có tiếng động, là Cổ Cự, Vu Hiểu Mộc, Trương
Ngũ Tàng từng người nối nhau mềm rũ đổ ngã, bọn họ hoặc ở cổ
họng, hoặc ở tim, hoặc ở mi mày đều bị chọc một cái lỗ nhỏ cỡ cái
trâm. Vào lúc khẩn cấp nhất, Tam Nương đã bỏ chủy thủ, dùng một
cây thoa gỗ đâm chết ba người ở giữa Vĩnh Tế đường.

Còn nàng thì cũng mồ hôi trĩu áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.