LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 258

bảo toàn được tính mạng trong cái nạn năm Tĩnh Khang. Sau khi nam
độ, nếm đủ gian nan, võ công lại càng tiến mạnh, bởi thế mới có
một câu: “Tông thất song kỳ danh sĩ thẹn” truyền khắp Giang
Nam. Tới bây giờ, hai người im hơi lặng tiếng đã gần mười năm, ai
mà ngờ được hôm nay Triệu Vô Cực nọ sẽ tái xuất giang hồ, lại còn
nhắm vào Lạc Hàn từ phương xa tới kia.

Triệu Vô Cực là người ham võ, nghĩ rằng kẻ luyện kiếm chắc

hẳn phải giờ giờ mài giũa, ngày ngày rèn luyện chứ nhỉ? Lão liền
muốn xem Lạc Hàn luyện kiếm. Ấy vậy mà suốt dọc đường, Lạc
Hàn không phải leo cao ngắm mây thì là nhắm mắt tựa tùng,
chẳng sờ đến kiếm lấy một lần. Đáng tiếc cho Triệu Vô Cực,
ngày nhớ đêm mong, tới bóng kiếm cũng chẳng được nhìn thấy.
Suốt ba ngày liền, tâm tình Lạc Hàn dường như đặt cả trên con lạc
đà nọ. Mấy ngày hôm trước bận bịu, hắn không có thời gian lo cho
con thú cưng này, hiện rảnh rỗi, một ngày hắn phải chải lông cho
con lạc đà tới mấy lượt. Có điều, dáng vẻ con lạc đà kia rất có
phong cốt, bất kể hắn chải chuốt thế nào, tuy là thêm chút
thần thái nhưng chẳng thể đẹp hơn. Triệu Vô Cực cũng coi như đã
nhận thức được sức chịu đựng của Lạc Hàn, với tính tình của Lạc Hàn,
đi đứng thất thường, có lúc đi suốt một đêm, có lúc lại dừng ở một
nơi rất lâu, Triệu Vô Cực chẳng hề thấy Lạc Hàn mệt mỏi chút
nào.

Con lạc đà nọ dường như không thích cỏ ở Giang Nam, mấy ngày

nay trừ uống nước, nó không gặm lấy một cọng cỏ nào, Lạc Hàn
thường chia lương khô của mình cho nó.

Hôm đó, Lạc Hàn lại dừng lạc đà nghỉ ngơi, Triệu Vô Cực cũng neo

con thuyền nhỏ trên khúc sông. Tuy đang ở trên đường nhưng lão tự
sửa soạn cho mình không tệ, lão đi vào khoang thuyền, bê ra một hũ
rượu hoa điêu nhỏ, mở nắp, rót vào một cái ấm độc ẩm, rót đầy
rồi lại lấy ra một cái chén bằng bạc có chạm khắc, khá là tinh xảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.