LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 303

Nghĩ rồi, Cảnh Thương Hoài bước vào trong trận. Khối đá thế

này, phát động theo ý nghĩ của con người thành ra uy lực chừng ấy,
trong lòng hắn cũng tự thấy kinh sợ. Nay kẻ khống trận đã đi,
khối đá cũng chỉ là khối đá mà thôi. Hắn đi tới bên khối đá nằm
chính giữa, quả nhiên trên mặt có chữ bậc võ thánh một thời Quy Hữu
Tông khắc lên. Cảnh Thương Hoài ngẩng đầu nhìn, đường ngay nét
thẳng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngưỡng trông núi
cao. Chỉ thấy tảng đá lớn nọ có khí tượng độc đáo, trên mặt đá, chữ
nào chữ nấy to cỡ nắm tay, khắc một thiên văn chương, dẫn dùng
Phục điểu phú của Giả Nghị, bên dưới có chú rõ xuất xứ... Nếu
không chú, Cảnh Thương Hoài cũng chẳng biết lai lịch thế nào,
đoạn văn được trích dẫn là:

... Trời đất là lò hề, tạo hóa là thợ, âm dương là than hề, vạn

vật là đồng. Hợp tán sinh diệt hề, sao theo lẽ thường; thiên biến
vạn hóa hề, chưa từng có cùng cực. Ngẫu chợt thành người hề, sao
phải giữ rịt; hóa thành thứ khác hề, sao đáng ưu lo!...

Lời tựa có tình, âu sầu sâu đậm, Cảnh Thương Hoài nhất thời

ngây người. Quay đầu lại, Lạc Hàn vẫn đang ở trên tảng đá lớn kia,
tĩnh tọa im lặng. Hắn ngộ được gì? Cảnh Thương Hoài cũng không
rõ.

Tới đêm thứ ba, Cảnh Thương Hoài từ trong cơn mộng giật mình

tỉnh dậy, ra là Lạc Hàn cất tiếng hú lớn. Tiếng hú của hắn cũng
không giống người thường, trong cao lanh lảnh, xuất từ Đan Điền,
về từ Hư Cốc, dường như có hình có chất, khiến cho sao Đẩu, sao
Ngưu chói lọi. Cảnh Thương Hoài biết hắn ắt có sở đắc, ngẩng
đầu nhìn, chỉ thấy tinh tú đầy trời. Đêm càng tối, sao lại càng
sáng, tiếng hú kia thành ra khí của con người trong trời đất này.
Tiếng hú trọn một tuần trà mới ngưng, thôn dân gần đó nghe
thấy, sợ tựa trong mộng nghe thấy tụng thiền; nếu có cao thủ
ngang qua nghe thấy, càng không biết sẽ kinh sợ tới mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.