LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 32

nhân”, giờ trông thấy thiếu niên này lại không biết nên phẩm bình
ra sao, bỗng nghĩ tới một câu trong tập Đường thi nằm ngay ngắn
trên bàn trong thư phòng của phu quân mà nàng từng đọc được:
Trướng ngọa tân xuân bạch giáp y

(6)

.” Sau mới sực nghĩ, bây giờ

đâu phải tiết xuân chứ!

Bên kia lầu vẫn đang sôi nổi, lại nghe Bá Nhan cười, nói: “Ngô đại

nhân, chắc ông không chỉ định mời bọn ta rượu suông đấy chứ?
Hình như người Nam các ông có câu thơ: “Hoa thời đồng túy phá
xuân sầu, túy triết hoa chi tác tửu trù

(7)

”, đối tửu há có thể không

có hoa, không có hoa làm sao được, hoa đâu? Đem hoa tới!”

Ngô Huyện lệnh nọ bật cười “hắc hắc”, cúi đầu trầm ngâm,

bảo: “Thư thành đất mọn, tuy có doanh kỹ nhưng chẳng qua đều là
bọn quê mùa, thô kệch, không so bì được với gái đẹp Giang Nam, chỉ
sợ chẳng có đứa nào lọt được vào mắt Bá Nhan đại nhân, thế này
đi...” Gã vỗ tay, một người hầu tiến tới, chỉ thấy gã thấp giọng
dặn dò người hầu vài câu, lại nói: “Đi nhanh về nhanh, chọn mấy
đứa được được đem tới!”

Vào thời Tống, chế độ doanh kỹ là một chế độ cực kỳ tàn nhẫn,

phàm là gia quyến của quan lại phạm tội, vợ cùng con gái của kẻ đó,
ngoài việc bị đưa vào cung làm nô, làm tì thì còn bị đem vào trong
doanh làm kỹ nữ, từ đó sống cuộc đời hầu hạ mua vui, bán thân
bán xác. Tàn nhẫn nhất chính là, vào một thời điểm nhất định
hằng năm, bọn họ còn phải luân phiên vào hầu trong trại lính, cho
nên bao giai thoại súc tích được lưu truyền trong phường hát của bọn
sĩ đại phu phong lưu thơ rượu, chẳng cái nào không viết từ máu và
nước mắt của những nữ nhân đó. Tuy Tam Nương Tử ở tầng lớp
dưới cùng của xã hội, xuất thân mãi nghệ, nhưng dù thế nào vẫn có
chút tôn nghiêm ít ỏi, song nếu thân là doanh kỹ thì chẳng khác nào
đọa mình dưới địa ngục tăm tối nhất, muôn đời chẳng thể thoát ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.