LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 5

thứ chẳng ra hình dạng gì, cho dù là tên có ký, dấu đã đóng nhưng
lần nào hắn cũng vay lão gia mấy chục vạn lượng bạc, lại còn
chẳng có thế chấp, lão gia không sợ không thể thu hồi tiền về
sao?”

Vị lão giả nọ cười, bảo: “Sợ, sao không sợ cho được, nhưng hắn

còn cần thế chấp sao? Chỉ cần cái tên của hắn đặt đó đã là quá
đủ rồi. Đúng là quá hạn lâu một chút nhưng hắn có chỗ khó riêng.
Huống chi, chẳng phải hắn đang gảy đàn để đền cho ta đấy thôi?”

Thư đồng kia trợn mắt, há miệng, bấy giờ mới chú ý tới thiếu

niên đang gảy đàn dưới lầu, không kìm được trừng mắt nhìn hắn.
Trước giờ thư đồng chưa từng thấy lão gia nhà mình hào phóng
thế này. Lão gia của bọn họ - tức là vị lão giả đang ngồi đây - là một
nhà buôn nức tiếng đất này, cũng là tài chủ nổi danh một dải Sào
Hồ, ông chủ lớn của Thông Tế tài trang, tên gọi Lỗ Tiêu, người
giang hồ gọi là Lỗ Cuồng Triều. Thuở bấy giờ, hai nước Tống -
Kim chia nhau cai trị, cũng chỉ có ngân phiếu của tiền trang nhà
lão là có thể lưu thông bắc nam. Tiền trang của lão phân thành
Bắc trang và Nam trang, chia nhau chuyên trách xử lý việc làm ăn ở
hai nơi, thật là gia tài muôn vạn, giàu hơn nhà vua. Lão một đời tinh
minh hơn người, xưa nay về tiền bạc chưa từng thua lỗ, cũng không
cả tin, làm thế nào mà lão lại có thể tin tưởng người thiếu niên
trông có vẻ không quá hăm mốt, hăm hai kia đến vậy? Thư đồng
nhìn xuống dưới lầu, chỉ nghe thiếu niên kia đệm xong một đoạn
mới đàn tới giải thứ hai, lời rằng:

“Mây tụ ùn ùn

Mưa giăng lún phún

Chiều xuống nơi xa

Bình địa thành sông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.