LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 57

nhìn mình thẳng thắn, vô tư như thế, cũng bất giác nhìn lại Dực
Liễm, thấy người này có ánh mắt như tuyết sớm nắng mai, nãy
giờ hắn chưa từng chú ý tới tướng mạo của thiếu niên này, bây giờ
đánh giá, vẫn không cách nào nhìn được rõ ràng, chỉ cảm thấy thứ
khí độ kinh tài tuyệt thế, chẳng dính bùn nhơ kia quả thực là thứ bản
thân mình bình sinh chưa từng gặp. Không biết vì sao, khẩu khí của
Dực Liễm vốn khiêm nhường nhưng mỗi câu đều như có ý vị chắc
như đinh đóng cột. Thẩm Phóng cùng Tam Nương một đường phiêu
bạt, đang không biết náu chân nơi nào, tuy nhận lời Đỗ Hoài Sơn gia
nhập Hoài Thượng nhưng cũng không được như lời mời khiến người
ta yên lòng của thiếu niên này. Thẩm Phóng liếc sang Tam Nương,
lòng nảy sinh cảm giác cuối cùng cũng được ổn định: cuộc sống ổn
định, sự nghiệp cũng đã xác định, tuy biết sinh hoạt sau này chưa
chắc đã không khổ, chưa chắc đã không muôn trùng hiểm nguy,
nhưng đại trượng phu có thể làm công việc bản thân yêu thích, phụng
sự người mà mình vui lòng phụng sự, tuy trùng trùng gian nguy cũng
có gì là khổ...

Tam Nương hiểu rõ suy nghĩ của hắn, bèn khẽ nắm lấy tay

hắn.

Lại nghe Đỗ Hoài Sơn nói: “Chỉ là... bên cạnh công tử không phải

cũng thiếu người sao, giữ lại một người để sai bảo chứ? Để Vương
Mộc ở lại đi, thằng nhóc đó tuy không thạo nói năng nhưng làm việc
chắc chắn, đáng để trọng dụng.”

Dực Liễm lại cười, bảo: “Hắn là người làm việc lớn, sao có thể

chịu thiệt thòi ở lại cạnh tôi làm chút chuyện vặt này? Có hắn ở đấy,
tuy Kim hòa thượng và mấy anh em Lâm An tiêu cục là người mới
nhưng ngài với Tiêu lão cũng có thể yên tâm. Tôi đi phủ Lục An cũng
không có chuyện gì lớn, một người là đủ, chưa kể còn có vợ chồng
Thẩm huynh nữa. Các vị cần gì phải lo lắng, chẳng lẽ hiện giờ tôi đã
khiến người khác không an tâm tới mức ấy rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.