LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 109

chợt dừng phắt lại. Chỉ thấy hắn không hề hoảng loạn, ngược lại
còn đi tới ngồi trên một phiến đá. Vị trí hắn ngồi rất khéo, vừa
vặn áp chế sát khí của sát cục trước mặt, cũng vừa vặn không nằm
trong phạm vi sát cục của đối phương. Dưới bóng tường thành, chỉ
thấy Hồ Bất Cô nắm chặt hai tay, ngón tay đan vào nhau hiện rõ
màu da trắng tái, thấp giọng nói: “Quả nhiên khó dây!”

Hai bên nhất thời im lặng. Mặt trăng rọi trên Thạch Đầu thành

đã trải ngàn năm hưng phế, trầm mặc yên tĩnh. Trong tiếng nước
hơi gió, có một thứ tĩnh lặng không tầm thường. Lạc Hàn nhắm
mắt, tay phải lùa vào ống tay áo trái, không mảy may cử động. Sự
im ắng này tựa hồ sẽ không kéo dài lâu, lại tựa hồ sẽ nối dài vĩnh
viễn. Lạc Hàn cứ yên lặng như thế, không biết cuối cùng ai sẽ có
lợi?

Trong lòng Hồ Bất Cô cũng đang khó xử, hắn không nghĩ lại có

cục diện thế này. Mai phục của Bí Tông môn cho tới nay chưa từng bị
ai nhìn ra, tới cả Nhất kiếm tam tinh ngày trước cũng vậy, lọt vào
sát cục, biến loạn lập tức xảy ra, huống chi lần này còn là tự Hồ
Bất Cô hắn bố trí. Hắn cũng không biết Lạc Hàn làm thế nào
nhìn ra, trước mắt hắn tựa hồ chỉ có thể đợi, đợi Lạc Hàn sơ suất.
Lạc Hàn lại như đang buông lỏng. Thạch Đầu thành là do Tôn
Quyền nước Đông Ngô xây dựng, núi vây cố quốc, sóng triều vỗ
thành không, tranh đấu tam quốc năm xưa đã thành chuyện cũ,
nhưng trong nhân thế việc chém giết lại chẳng bao giờ ngừng. Triệu
Húc nhíu mày - Chém giết như thế, với người với ta thật sự có ích
lợi gì sao?

Triệu Vô Lượng bỗng truyền âm nói: “Húc Nhi, trận chiến này

con nhất định phải xem cho kĩ.”

Lão không nói, trong lòng Triệu Húc cũng hiểu rõ, sát cục và giải

sát cục này đối với người tập võ tuyệt đối là một thời cơ học hỏi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.