LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 111

hắn ép cho lộ thân hình, còn hắn, sau khi mất một mẩu áo ở giữa
trận thì lại trở về chỗ cũ.

Một chiêu này thật nhanh tới cực điểm, cũng hiểm tới cực điểm,

tuy không lập tức thấy máu nhưng người nào người nấy hít thở khó
khăn - Nếu không phải cực kỳ có lòng tin vào bản thân, có ai dám
mạo hiểm ra một chiêu như thế? Lòng bàn tay Triệu Húc đẫm mồ
hôi, tới khi Lạc Hàn lui về ngồi chỗ cũ mới thở ra một tiếng. Chỉ
thấy tiếng huýt của Lạc Hàn đã dứt, giọng sắc nhọn hỏi: “Thì ra là
mai phục của Bí Tông môn? Hồ Bất Cô, nhà ngươi hiện thân đi
thôi!”

Hắn va chạm một cái đã thăm dò được đối thủ là ai. Ánh mắt

Lạc Hàn hướng tới tường thành, tựa như từ trận mai phục nọ đã đoán
ra nơi náu mình của Hồ Bất Cô. Chỉ thấy trong bóng khuất tường
thành, một thân hình thấp lùn từ từ đứng dậy, dùng một giọng
trầm vững như đá tảng nói: “Lạc tiểu ca nhi, hạnh ngộ rồi! Nhãn lực
của ngươi thật tốt, suốt ba mươi năm nay chưa một ai có thể sớm
nhìn thấu mai phục của Bí Tông môn như ngươi.”

Hồ Bất Cô hiện thân, thể hình tuy thấp lùn nhưng đứng trên

tường thành hoang lại cực kỳ có khí khái của một người chặn quan ải.
Thiên hạ hưng vong, kẻ thất phu cũng có trách nhiệm, Triệu Vô
Lượng biết hắn tu luyện Thất phu chân khí. Hồ Bất Cô này tuy
thân hình thấp lùn nhưng có khí phách gan dạ khiến kẻ cao hơn
hắn vài thước cũng không dám coi thường. Hắn đứng cách Lạc Hàn
mấy chục trượng, hai người xa xa đối mặt. Chỗ áo rách dưới cánh
tay của Lạc Hàn lộ ra da thịt. Gió đêm rét mướt, Giang Nam vào đông,
hắn vẫn chỉ mặc một tấm áo. Chỉ nghe Lạc Hàn nhạt giọng hỏi:
“Xem ra hôm nay ngươi vì ta mà tới?”

Hồ Bất Cô bật cười. “Không sai, ngươi giết Đề kỵ, sỉ nhục Viên

môn, khuấy loạn cục diện bình ổn Giang Nam, Viên môn Tả tướng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.