LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 136

Hàn Lâm đứng dậy, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “A Như…”

Căn lều cỏ này vốn nằm trên một sườn núi, sườn núi một mặt

giáp sông, lởm chởm dốc đứng, dòng sông bên dưới cong cong,
tiếng vang như vòng ngọc. Trên sườn núi cũng đang có vầng trăng
như vòng ngọc chiếu rọi, tôn rõ bóng hình cô độc đó.

Người đang đến chính là Tiêu Như. Bước chân nàng nhè nhẹ,

bóng hình rất gầy. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau nhiều năm
giữa Văn Hàn Lâm và Tiêu Như, cũng là cuộc gặp gỡ bối rối nhất,
cay đắng nhất. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Tiêu Như nhìn Văn
Hàn Lâm, nhiều năm không gặp, hắn đã tiều tụy rất nhiều.
Rốt cuộc có vài chuyện cũ vẫn vương hơi ấm, như lửa se sắt trong
chậu sưởi kia, trong đống than tàn giãy giụa sắp tắt muốn tìm lại
chút đỏ hồng.

Hai người im lặng đối diện nhau, hồi lâu mới nghe Văn Hàn

Lâm hắng giọng, buông tiếng cười khổ: “Lại gặp mặt rồi, mười một
năm lẻ ba tháng, trọn mười một năm lẻ ba tháng, thời gian trôi thật
nhanh.”

Tiêu Như từ tốn gật đầu, nàng cũng nghe ra được sự cay đắng

trong lời Văn Hàn Lâm, giống như mùa đông chát chúa của Giang
Nam. Văn Hàn Lâm sao có thể không cay đắng, nhiều năm xa cách
mới gặp một lần, mà lần này nàng tới lại là… vì y…

Dung mạo Tiêu Như tựa như có một vẻ trống rỗng sau khi vượt

qua rất nhiều mê tình. Bản thân nàng tự có một sự thanh lệ cao
quý, đây cũng là điều Văn Hàn Lâm kính trọng ở nàng. Văn Hàn
Lâm nhìn nàng, trong lòng không kìm được mà dâng lên niềm tiếc
nuối, nếu năm xưa không vì mấy thứ danh vị quyền thế kia,
nếu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.