LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 242

Chớ bảo phong ba đậu không vững, ngừng chén…

Đó là “Mây nổi giang hồ bóng nhạn kêu”, đoạn sau của bài Đình

bôi!

Chữ “kêu” này, hắn tựa đã tích sức đủ lâu, cho dù đang sấm nổ

ruộng hoang, tiếng ầm không dứt, trời đất bỗng không còn âm
thanh, hắn chẳng màng sống chết cũng phải cất tiếng kêu lảnh
lót sau cùng.

Sau đó, Lạc Hàn tung người nhảy lên. Cú nhảy này của hắn,

kiếm ảnh bỗng từ hư thành thực, trong thực cất sắc nhọn, sắc
nhọn đổi thành rung, rung chuyển thành cong, từ cong mà tiến, tựa
như sự sắc bén mà rúng động ta cảm thấy khi bị chọc đau đớn
nhất. Dưới cái rung đó, kiếm quang sáng rạng liền biến thành
một mảng tăm tối màu tro bạc, lúc khàn lúc rít, đủ các loại kiếm ý
bất đồng thậm chí tương phản, cực u ám tới cực sáng rạng, cực lười
biếng tới cực hiếu chiến, cực dìm thấp cho tới cực đẩy cao từ trên
tấm lưng lạc đà bắn vút lên. Đây là bay vút thật sự, như hạc kêu bên
hồ, tiếng vọng khắp trời, giữa trời đất loang loáng một màn sắc
tro bạc cao rạng, so với nó, thanh thế cưỡi gió bay múa của Thất đại
quỷ chỉ có thể nói là một màn dơi bay xấu xí.

Cú tung mình vút bay này của Lạc Hàn, tích thế đã lâu, vật cực

tất phản, xem ra thì rất chậm. Tới khi phá ra ngoài độ cao hai
trượng, thoái khỏi thế trận Loạn phệ phong của Thất đại quỷ, tựa
như bay cao khó ngừng, vẫn cứ hướng tới chỗ cao xa cách tuyệt trần
ai mà vươn tới.

Lạc Hàn tới chỗ cao nhất, dưới tay áo vung kiếm, gập người

đánh xuống, kiếm đó như ưng lớn rạch phá trường không - không
trung chẳng vết vỗ cánh, nhưng… ta từng bay qua. Lại như linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.