điều, Tụ thủ đao lần này không phải đao thật mà dùng tay làm đao,
đao xuất từ ống tay áo.
Y phục của hắn và Tiêu Như đều là áo mũ Nam triều, tay áo
rộng rãi, không bó hẹp giống người Bắc. Hai người vừa so tay, chỉ
thấy khung cảnh rất đẹp mắt - bốn ống tay áo tung phất, hai
người đều là bậc tinh thông thân pháp, nhanh mà phiêu dật, như
chim âu mặc tình đùa chơi.
Tiêu Như quát hỏi: “Hàn Lâm, đêm nay huynh quyết ý ra sức
ngăn ta sao?”
Văn Hàn Lâm trầm mặc nói: “Nếu để Kim huynh ngăn muội,
hắn phát lực không thu, chỉ sợ muội sẽ nhuốm máu sườn núi này.”
Tiêu Như nhướng mày. “Hàn Lâm, đây là huynh ép ta, vậy chớ
trách ta bất nghĩa.”
Chiêu thức của nàng chợt thay đổi, chỉ thấy chiêu chiêu liên miên
tràn tới, toàn là chỉ pháp ảo diệu trong Thập sa đê. Văn Hàn Lâm
song thủ thành đao, lúc vươn ra, lúc ẩn vào trong tay áo, biến hóa
khó lường. Đôi tay của Tiêu Như thì từ đầu tới giờ vẫn ẩn trong tay
áo. Từng chiêu của nàng tựa như đã sớm mưu tính từ lâu, khắc chế
tới cùng tận lộ số chiêu thức Tụ thủ đao của Văn Hàn Lâm. Tụ thủ
đao vốn lấy âm hiểm khó lường làm yếu chỉ, nhưng Tiêu Như từng
là bạn chí thân của Văn Hàn Lâm, tuy hắn chưa lúc nào không ẩn
giấu thực lực với nàng nhưng với sự thông minh của Tiêu Như, từ lâu
đã thấu hiểu sâu sắc lộ số chiêu thức của Văn Hàn Lâm. So đấu
chưa được mấy hiệp, sắc mặt Văn Hàn Lâm đã đại biến, không vì
đâu khác, chỉ vì Tiêu Như đang đánh ra một bộ chiêu số nghiên cứu
sáng tạo ra chuyên để đối phó với mình. Bộ chiêu thức nọ tinh diệu
mà quảng bác, vừa khéo trong chỗ vô hình đã khắc chế đao lộ Tụ
thủ đao của hắn. Văn Hàn Lâm toát mồ hôi lạnh, tuy lúc này Tiêu