LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 288

nhưng huynh ấy bị thương rồi. Lúc huynh ấy bị thương có ai chăm
sóc không? Lạc Hàn tựa như không quen ở cùng người khác, cũng
không thấy được đôi mắt sũng nước lấp lánh lúc Tiểu Anh Tử cúi
đầu, hắn rầu rĩ nói: “Hai người ở lại đây mấy hôm đi.”

Tiểu Anh Tử gật đầu.

Lạc Hàn nói: “Nghe Triệu lão nói gần đây hai người đi khắp nơi

hát một khúc ca?”

Tiểu Anh Tử vẫn chỉ biết gật đầu.

Mắt Lạc Hàn sáng lên. “Là điệu Vân Khởi hả?”

Tia sáng bừng lên trong mắt hắn chiếu vào mắt Tiểu Anh Tử.

Nàng nở nụ cười, vẫn khe khẽ gật đầu.

Chỉ nghe Lạc Hàn hỏi: “Hắn - Tiểu Liễm - có chuyển lời cho ta

không?”

Tiểu Anh Tử bật cười, nụ cười của nàng là bị nét cười vui trên

khuôn mặt Lạc Hàn nhen lên - Thì ra nụ cười của huynh ấy lại rạng
rỡ tới vậy.

Lạc Hàn cong môi, một cái răng nanh hơi lộ ra từ mép môi trái,

thần thái hắn bỗng tươi tỉnh hẳn lên, ngẩng đầu nói: “Ta đi tìm
cơm tối cho hai người.”

Nói rồi, hắn lấy một cái nỏ nhỏ trên lưng lạc đà xuống, lại moi

trong túi ra hai, ba mũi tên rồi chạy vào rừng. Bước đi của hắn có sự
nhanh nhẹn của nam tử trẻ tuổi, vừa bật vừa nhảy, đi trên con đường
khô cứng của mùa đông lại điểm thêm cho khung cảnh hoang dã lạnh
căm này sắc thái hoạt bát. Mấy ngày nay dưỡng thương, hắn vốn
đã nghe được tiếng sói hú hằng đêm ở gần đây. Quả nhiên, đi
không lâu hắn đã lôi một con sói về. Hắn tự mình tới bờ suối lột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.