LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 312

Gà hồ gáy sáng, Hồng nhạn về nam; Diều hâu ẩn náu; Gấu
lớn rúc hang
- Thân hình Lạc Hàn bay lượn mau lẹ, như sông trở
tầng không, ráng chiều một dải, buông theo tự nhiên, thật như cơ
trời thoáng hiện. Ánh mắt Viên lão đại chợt trầm xuống - Thật
may làm sao
!

Chiêu thức trên tay hắn đã chuyển sang Hà Sóc hàn!

Văn Hàn Lâm cũng lấy làm nghi hoặc, cảm thấy lời Lý Tiệp cũng

không hẳn vô lý, đang lúc nghĩ xem có thật cần phái người đi không
thì nghe Dữu Bất Tín bỗng cười, nói: “Văn huynh tuyệt thế phong
lưu, cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, hoa không cái nào mà không thông,
không cái nào mà không biết. Nhưng không rõ Văn huynh có thật đã
thưởng thức được mùi vị một chén rượu này chăng?”

Hắn đang cầm trong tay một cái chén bạc tinh xảo, tỉ mỉ ngắm

nghía. Văn Hàn Lâm không hiểu vì sao hắn tự dưng nói nhảm, cũng
không tiện lơ hắn đi, bèn cười đáp: “Dữu huynh vốn kiêng rượu, e
là hiếm khi có được hứng thú với rượu như vậy. Nhưng mà Nếu đã
biết cái hay trong rượu, Sẽ không truyền cho kẻ chẳng say
, thú vị
trong đây, không thể nói nhỏ cho Dữu huynh được.”

Hắn còn đang cười, hướng Tử Kim sơn ngoài cửa bỗng có tiếng

hú vọng về, Văn Hàn Lâm biến sắc. Hôm nay vốn do Văn phủ
của hắn đứng chủ trì, người bên cạnh không khỏi nhìn cả về phía
hắn, ánh mắt cấp thiết, đều chứa ý hỏi han. Văn Hàn Lâm
trầm ngâm một lúc mới nói: “Hình như có người sắp xuống núi
rồi.”

Tất tật người ở nhà trên nhà dưới đều lộ vẻ thở phào, đồng loạt

chú ý tới ngoài cửa.

Đất quê xa lạ, Hà Sóc lạnh căm; Nổi trôi dập dềnh; Thuyền bè

khó đi - Ý vị của Hà Sóc hàn thì ra ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.