LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 48

Nói rồi, lão lạnh lùng liếc Đoan Mộc Thẩm Dương, nét mặt rõ

ràng có ý nói lục đại thế gia Giang Nam bọn hắn bị Viên lão đại ức
hiếp tới mức ấy mà không dám ngóc đầu lên, hoàn toàn hèn nhát.
Liền đó trên mặt lão hồng quang đại thịnh. “Nó cùng Lạc Hàn một
lần nữa so kiếm, nhưng thằng nhãi Lạc Hàn kia lại giận cháu ta
phá hắn nghe đàn. Đàn gảy, kiếm rút, khúc chưa hết hắn đã một
lần nữa đả bại đứa cháu Tất Hoa của ta dưới Hồ kiếm. Lần thua
này cũng khiến cho đứa cháu ngoan của ta tâm như tàn tro. Có đánh
chết nó cũng không tin, trải một năm khổ luyện, nó lại một lần nữa
bị thất bại dưới kiếm của gã thiếu niên kém mình gần chục tuổi,
mà thằng nhóc kia, có nói thế nào cũng chỉ mới tròn mười lăm. Sau
khi về nhà, cháu ta chẳng nói chẳng rằng, ba, bốn ngày liền
không cơm không nước. Vợ nó mời ta qua gặp ta mới biết. Gặp ta, nó
không chịu nói gì, cùng nó ngồi ngây cả ngày trời, nó mới hỏi ta một
câu: “Bá bá, trên đời thật sự có hai chữ “thiên phú” sao?””

Trong lòng lão hẳn có mối phẫn hận, đột nhiên ngẩng đầu cao

giọng ca: “… Sông thu tầng không gãy cánh bay!”

Giọng lão thô sảng, hát khúc này, ý vị hoàn toàn khác tiểu cô

nương kia. Một câu này hát lên, vẻ bi thương tràn khắp. Đều là
người tập võ, đương nhiên hiểu được nỗi đau trong lòng Tiền Tất
Hoa. Chỉ nghe Tiền Cương giận dữ quát: “Thiên phú, cái gì mà thiên
phú! Tập võ phải nhờ khổ luyện, đáng hận tiểu tử họ Lạc kia, kiếm
bất lưu tình, hai lần so kiếm đã làm lỡ một đời của Tất Hoa cháu
ta. Lần này ta nghe nói hắn dám quay lại Giang Nam liền phát
thệ, nhất định phải lôi tiểu tử đó ra, quyết đấu một trận, xem xem
Hồ kiếm của hắn có bao nhiêu năng lực!”

Nói rồi, lão như phát cuồng, cao giọng quát: “Ân cừu tam canh

báo, thiên hạ nhất ngôn quyết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.