LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 49

Mười chữ này chính là đôi câu lão khắc trên cột tại cửa Lão Long

đường trên Kim Sơn. Truyền rằng, một khi câu này ra khỏi miệng
Tiền Cương, bất luận là ân oán cỡ nào, dù cho máu đổ mạng tiêu,
trên dưới ba ngàn đệ tử của Lão Long đường tất phải báo. Cho tới
nay, trên giang hồ dường như chưa có kẻ địch nào khiến cho Tiền
Cương phải hạ mười chữ này, một khi lão hô mười chữ này, không ai
ngoại lệ, đều phải kiếm gãy người toi. Mấy năm nay, dưới bóng
Đề kỵ, xứng được với danh ân oán sòng phẳng cũng chỉ có mình lão.

Sắc mặt Đoan Mộc Thẩm Dương đại biến, hắn cùng Vương

Nhiêu tuy dựa dẫm vào Văn gia nhưng cũng không dám trở mặt ngay
trước lão nhân này. Chỉ nghe tiếng hô nọ cao vút tầng mây, chấn
rung cả mái nhà. Người ngoài quán nghe thấy, người nào người nấy
như nghe tiếng rồng gầm ngã ba sông Tiền Đường, kinh hồn
táng đởm. Đôi mắt đỏ quạch của Tiền Cương găm vào Tiểu Anh Tử,
nặng nề nói: “Hắc, tiểu bằng hữu họ Dịch kia cũng kết được một
bằng hữu thật là nhiệt huyết, coi như hắn tốt số - ngươi nói đi,
có phải ngươi đã gặp hắn, hắn bị Đề kỵ ép, dạy ngươi khúc này,
bảo ngươi tới Giang Nam hát, tìm Lạc Hàn kia ra mặt, có việc giao
phó?”

Mặt lão hốt nhiên biến đổi, chẳng còn đâu bộ dạng lão giả trọc

đầu mặt mày hồng hào ban nãy, Tiểu Anh Tử chỉ cảm thấy lão uy
phong lẫm liệt, thần sắc kích động tựa như muốn chém người
xuống nhắm. Tiểu Anh Tử không kìm được, răng gõ vào nhau lập
cập, sợ hãi tới mức người run bần bật. Ông nội nàng chợt đứng dậy,
tiến lên một bước che chở cho nàng, phản kháng nói: “Phải thì đã
làm sao, mà không phải thì thế nào? Lạc tiểu ca nhi mạnh hơn lão
trăm lần mà cũng chẳng thèm đi bắt nạt con trẻ, lão già như bọn ta
để tỏ oai phong.”

Tiền Cương thịnh nộ, định tát cho lão đầu mù một chưởng

nhưng lại cảm thấy không ổn, đành dằn xuống, có điều một thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.