LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 125

“Tốt! Là một nha đầu mi thanh mục tú nhưng Hạ ái khanh nói nàng am

hiểu cỡi ngựa bắn cung,trẫm cũng không tin,như thế này đi biểu hiện thật
tốt cho trẫm xem một chút.”

“Thần nữ tuân chỉ!”

Theo Kỳ đế ra lệnh,buổi tranh tài săn bắn rất nhanh mở màn,có thái giám

dắt ngựa đi tới đưa cho Diệp Hòa,trên yên ngựa trang bị đầy đủ giỏ trúc
chứa đầy tên, còn có một cây cung dài,Diệp Hòa tiện tay rút ra một mủi tên
vũ phát hiện mỗi mủi tên đều có khắc chữ “Cửu”.

Bảy vị hoàng tử tất cả đều lựa chọn một gã thân tín làm trợ thủ nhưng đa

phần đều là nam tử.Mười bốn người cũng đã lên ngựa,tay cầm cung tên vận
sức chờ phát động,chỉ đợi đến chim bồ câu lung mở ra thi thố tài năng.

Diệp Hòa nắm dây cương,giẫm lên bàn đạp mỉm cười dùng sức,liền tung

mình ngồi lên lưng ngựa,tư thế nhanh nhẹn thanh thoát.

Mười lăm người đều đã chuẩn bị sẳn sàng chỉ còn thiếu mỗi Cửu hoàng

tử Khiêm Vương,song khi Diệp Hòa quay lại nhìn người hợp tác với
mình,khuôn mặt nhất thời hắc tuyến.

Chỉ thấy một thiếu niên người mặc tử bào được thái giám dìu đi đứng

cạnh con ngựa cao lớn trước mặt,còn một thái giám khác tận chức tận trách
cúi người xuống gục trên mặt đất,thiếu niên nhấc chân dẫm ở trên lưng thái
giám đang muốn lên ngựa,không ngờ mất thăng bằng liền chợt chân ngã về
phía sau,suýt nữa té bốn chân chổng lên trời,mọi người kinh hoảng cũng
may có thái giám tay mắt lanh lẹ chạy đến đở,mới tránh khỏi chủ tử tôn quý
bị bêu xấu trước mặt mọi người.

Thiếu niên tử bào sắc mặt hơi giận,một cước đá vào trên người thái giám

gục trên mặt đất,vừa đẩy tên thái giám đỡ mình,quát lên: “Không cần các
ngươi giúp ya, bổn vương có thể tự mình lên ngựa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.