LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 40

“Cô nương?” Người tóc đen thấy Diệp Hòa không có phản ứng,cúi đầu

hô một tiếng.

Diệp Hòa phục hồi tinh thần chỉ thật sâu nhìn những người kia một lần

rồi dời ánh mắt khỏi mặt bọn họ,lực chú ý trở lại chánh sự,không hề dài
dòng,trực tiếp khiêm nhường hỏi: “Các vị đại ca nào cỡi ngựa tương đối
cao siêu nhất? Chỉ cần năm người cũng đủ.”

Một lát sau vẫn yên tĩnh không tiếng động,không phục bị một gã tỳ nữ

sai sử vì thế không có người nào đứng ra.

Diệp Hòa thấy thế cũng không vội vàng xao động,thanh âm vang dội

thanh thúy lại xen chút ngây thơ nhưng hết sức thong dong nói: “Thật
không dám đấu diếm, vương gia mới vừa hạ lệnh cần phải trong vòng nửa
tháng phải tới được kinh thành,các vị hiện tại chỉ có hai cái lựa chọn,một là
kháng mệnh,hai là tòng mệnh.Nếu kháng mệnh,các vị nhất định ăn bữa
hôm lo bữa mai,nếu tòng mệnh chỉ sợ hai mắt các vị về sau khó thấy mặt
trời.Tiểu nữ tử bất tài,có một phương pháp giúp mọi người dù đi cả ngày
trong tuyết cũng sẽ không bị bệnh quang tuyết nhưng cần mọi người chung
sức.Vương gia đã đem việc này giao cho tiểu nữ tử chịu trách nhiệm,nếu
không thể hoàn thành sứ mạng,tiểu nữ tử cũng khó tránh tội.Nếu nói đại
trượng phu co được dãn được,vì tính toán lâu dài các vị có thể giúp tiểu nữ
tử ta vượt qua khó này không?”

Sau một câu nói ân uy tịnh thi,hạ thấp chính mình chừa mặt mũi cho mọi

người.Chỉ thấy trên mặt chúng vệ binh có chút động dung nhưng chung quy
vẫn như chết lặng.Hắc Phong âm thầm bất mãn đang muốn dùng sức
mạnh.Lúc này lại thấy một người cất bước bước ra khỏi hàng,chắp tay nói:
“Thuộc hạ cưỡi ngựa cũng không tệ, nguyện ý nghe hiệu lệnh của cô
nương.”

Có người dẫn đầu rất nhanh bốn người cưỡi ngựa giỏi trong nhóm cũng

rốt rít noi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.