LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 139

“Đi sang nhà nghỉ lấy phòng cho bọn mình.”

Anh đẩy ghế ra. “Tất nhiên rồi.”

Sandy ăn nốt đồ ăn, sau đó ký hóa đơn. Cô vừa mệt mỏi đứng lên và

định quăng túi đồ lên vai thì McCade tái xuất hiện. Một tay nhấc lấy túi của
cô, tay kia cầm túi mình, anh dẫn cô rời nhà hàng ra bãi đậu xe. “Này
Sandy?”

“Không, McCade,” cô kiên quyết nói. “Cái câu ‘Này Sandy?’ nghe

như điềm báo trước cho tin xấu ấy, và nói thật là giờ em quá mệt để nghe
vụ đó. Chuyện gì thì cũng chờ đến mai.” Cô nhìn dãy cửa phòng đánh số
cạnh nhau trong khu nhà nghỉ hai tầng. “Em ở phòng nào?”

“238.”

Nghĩa là tầng trên. Tốt quá. Sẽ không có du khách nào dậm chân trên

đầu cô lúc nửa đêm. Và căn phòng số 238 nằm đối diện bãi đỗ xe của nhà
hàng. Nó cũng gần cầu thang nữa. Cô hướng về phòng mình, hướng về
chiếc giường sạch sẽ ấm cúng, hướng về đám chăn gối êm ái và giấc ngủ
hiển nhiên sẽ rất ngon.

McCade đi sau cô một bước. “Thế anh ở phòng nào?” cô nói với qua

vai.

“238.”

Mất thêm bốn bước nữa, ý nghĩa của điều McCade vừa nói mới thấm

vào não cô. Sandy khựng lại và quay đầu nhìn anh.

“Đấy là việc anh định bảo em,” anh nói vẻ hối lỗi.

Sandy quay lại nhìn về phía văn phòng khu nhà nghỉ, nhưng anh lắc

đầu, đã đoán trước hành động của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.