LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 167

“Anh nghĩ mình cũng thế,” cuối cùng anh nói. “Nhưng đấy là kiểu sợ

tốt. Giống như đi tàu lượn trong công viên ấy, em hiểu không?”

Cô hiểu. Nhưng những chuyến tàu lượn đó luôn kết thúc quá sớm.

McCade lăn người nằm sấp, sau đó với tay ra kéo cô nằm xuống cạnh

anh. Anh hôn cô ngọt ngào, nhưng sự ngọt ngào bện chặt với đam mê say
đắm.

Sandy cảm thấy cơ thể mình phản ứng, cảm thấy mình níu lấy anh, hai

tay vòng chặt quanh cổ anh như thể cô đang níu giữ cả cuộc đời. Như đi tàu
lượn, anh đã tả. Cô đã luôn bị kéo lên những chuyến tàu lượn, nhưng là tàu
lượn của mối quan hệ yêu - ghét. Cô khiếp đảm khi nghĩ về đoạn đi lên cao,
cao, cao khủng khiếp theo đường ray. Và cú lao xuống đầu tiên quả là như
tra tấn. Vậy mà không hiểu sao cô luôn thấy mình quay lại để đi tiếp...

“Sandy, chuyện gì vậy?” Giọng êm dịu của McCade cắt ngang những

suy nghĩ của cô. Cô mở mắt thấy anh đang nhìn xuống mình, nét mặt gần
như u sầu. Chúa ơi, anh có thể đọc cô như một quyển sách. “Chúng ta
không cần phải làm việc này. Em biết đấy, chúng ta có thể đợi.”

Khi cô nhìn anh, McCade đảo mắt và mỉm cười, nụ cười nửa miệng

rất-ư-McCade khiến cô cũng phải cười theo. “Trời đất, có thật anh vừa nói
không thế?” anh hỏi. “Ai mà tin những lời đó lại thốt ra từ cái miệng này
nhỉ?” Nụ cười mờ dần, và vẻ ngượng ngùng biến khỏi mắt anh. Chúng
chuyển thành màu khói, sáng rọi, phản chiếu nỗi thèm khát rành rành.
“Cưng à, sự thật là anh không muốn chờ. Anh muốn em. Trước đây anh
chưa bao giờ làm tình như cách anh muốn làm với em.” Anh hít sâu một
hơi, đoạn thở hắt ra. “Nhưng nếu em không sẵn sàng cho việc này...”

“Clint, em không muốn chuyện tình một đêm.” Lời lẽ cứ trôi tuột khi

cô hấp tấp thả chúng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.