LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 183

Sandy cảm thấy nước mắt dâng lên. Ôi Chúa ơi, cô nghĩ, đừng để con

khóc. “Có lẽ em có thể dành một tuần...” Nhưng rồi sao? Rồi cô sẽ phải
quay về một thân một mình trên chuyến bay về Phoenix. Và chờ đợi, một
thân một mình, tự hỏi liệu McCade có quay lại không, hay anh sẽ tiếp tục
tìm được một dự án mới vô cùng hấp dẫn. Ba bốn tuần có thể mau chóng
trở thành ba bốn tháng. Nếu may mắn thì cô sẽ gặp anh vào tháng mười hai
tới.

“Một tuần không đủ.” Không đời nào anh nhận công việc bắt anh xa

rời Sandy trong hai ba tuần. Không phải lúc này. Có lẽ năm tới, khi quan hệ
của họ vững chắc hơn thì được. Nhưng ngay hiện tại, cho dù anh muốn bơi
cùng cá heo ở Key West đến mức nào chăng nữa, anh vẫn muốn ở với
Sandy hơn.

Anh cầm điện thoại lên, ấn số Parks đã để lại. Graham Parks nhấc

máy.

“Clint McCade à! Tuyệt quá! Cảm ơn vì hồi đáp tôi nhanh thế.” Giọng

ông ta oang oang qua đường dây. “Sau khi để lại tin nhắn tôi mới sực nhớ
ra là chưa cho cậu biết ngày chính xác. Chúng tôi bắt đầu quay vào 20
tháng 5, nhưng Ban Truyền thông Dưới nước muốn đội quay tới trụ sở của
họ muộn nhất là 15 tháng 5. Hình như có liên quan đến nghi thức giao tiếp
với cá heo. Họ cảm thấy sẽ là xâm chiếm không gian riêng của đàn cá heo
nếu những người quay phim thình lình thò mặt vào bể mà không có cái gọi
là ‘thời gian tìm hiểu’.”

“Hợp lý thôi. Tôi cũng không muốn người lạ nhảy vào bể của tôi mà

không giới thiệu.”

“Harry Stein bảo tôi rằng nói về quay dưới nước thì cậu là người giỏi

nhất,” Parks nói. “Cậu đang làm cái quái gì ở giữa sa mạc chứ? Không,
đừng trả lời. Chỉ cần bảo tôi rằng cậu đồng ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.