LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 186

Sandy không biết nên cười hay khóc nữa, cô chỉ biết hôn lại anh một

cách cuồng dại.

McCade rên lên khi tay cô lướt xuống túi quần sau của anh, khi cô ép

mình vào anh. Anh đáp trả những nụ hôn của cô trong khi cởi áo cô một
cách khéo léo, rồi dò tìm khuy quần cô. Quần áo của Sandy rơi vương vãi
trên sàn.

Bằng một cú quét tay, McCade đã dọn trống bàn ăn, đám đồ bạc rơi

loảng xoảng xuống mặt sàn. Anh nâng Sandy lên để cô ngồi trên bàn, và
trong khi cô lột áo anh ra, McCade mở khóa quần và rồi, lạy Chúa, anh đã
ở trong cô. Cô níu vào anh, hai chân cô khóa quanh eo anh, kéo anh vào
mình.

Sandy kéo McCade xuống người mình trong lúc áp lưng vào bàn, rùng

mình bởi cách anh khỏa lấp cô. Sandy yêu những lúc anh mất kiểm soát, và
lần này anh thật hoang dã, bị chiếm giữ bởi cơn bão đam mê đang đưa cả
hai lên một đỉnh điểm mới. Tim cô đập với nhịp điệu nguyên thủy, nhịp
điệu ấy ngày càng tăng tốc với mỗi cú thúc của cơ thể McCade. Lửa bừng
bừng trong mạch máu cô, ngọn lửa cô biết sẽ cháy suốt cả đời mình như
một định mệnh. Cô yêu McCade sâu đậm, nồng nàn và vĩnh viễn.

Sandy mở mắt, nhìn lên vẻ thỏa mãn hoàn toàn trên mặt anh. Như thể

cảm thấy cô đang nhìn mình, anh mở mắt và mỉm cười với cô. Chính nụ
cười đặc trưng thân thuộc ấy khiến Sandy chao đảo, xoáy cuộn vào cực
khoái, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác dâng trào làm cơ thể cô rung
chuyển. Cô cũng cảm thấy sự giải phóng của anh, sự bùng nổ mãnh liệt
khiến anh ngưng thở và kiệt sức, đổ rạp xuống cô.

“Trời đất ơi,” anh lẩm bẩm, nâng người lên.

Sandy cười. “Em không thể tin mình vừa làm chuyện đó trên bàn ăn,”

cô nói. “Em sẽ không thể nào ngồi đây ăn mà không nghĩ về những phút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.