LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 216

Khi anh nhìn màn hình, Sandy vén tóc khỏi mặt. Ánh sáng phản chiếu

lấp lánh từ tay cô.

McCade ấn nút dừng, nhưng tay cô đã biến khỏi cảnh quay rồi. Anh

mau chóng tua lại, chờ ánh sáng, rồi dừng băng.

Cô đang đeo nhẫn của anh. Có Chúa chứng giám, Sandy đang đeo

chiếc nhẫn đính hôn anh đã mua! Hẳn là cô đã tìm thấy trong túi áo dạ phục
và...

Tay anh run rẩy khi tua băng lần nữa. Anh chỉnh tới khung hình thấy

cả Sandy lẫn Vandenberg.

Vandenberg thích cô, không nghi ngờ gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể của

gã không phải là của tình nhân. Kể cả khi gã chạm tay vào vai Sandy thì cử
chỉ ấy cũng chỉ thân thiện, không thân mật. Còn Sandy - từ biểu cảm trên
cơ thể, giờ đây McCade thấy cô nóng ruột và thất vọng. Cô bước gần James
Vandenberg chỉ sau khi khẽ cau mày, ra dấu vào tai. Cô không nghe thấy gã
nói gì. Chắc chắc gã nói vào tai cô để giúp cô nghe qua tiếng nhạc rock-
and-roll ầm ĩ chứ không phải vì thì thầm những lời ngọt ngào. Và khi cô
cười với Vandenberg, đó là nụ cười cảm ơn.

Anh tua băng và xem đi xem lại, ngạc nhiên làm sao mình có thể đọc

nhầm ngôn ngữ cơ thể họ đến thế khi lần đầu trông thấy.

Ắt hẳn Sandy tới bữa tiệc với James Vandenberg bởi vì anh ta là người

duy nhất cô biết có thiếp mời. Sandy tới tìm anh. Cô đang mặc chiếc váy
anh thích, đeo chiếc nhẫn kim cương của anh. Thông điệp quá hiển nhiên.
Cô chấp thuận lời cầu hôn kể cả khi McCade không đủ dũng khí để hỏi. Bất
chấp điều anh nghĩ sẽ là tốt nhất cho cô, Sandy vẫn muốn anh, muốn anh
vĩnh viễn, giống như anh muốn cô. Và anh thực sự muốn. Muốn đến tuyệt
vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.