LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 67

“Anh đang làm hư em đấy,” Sandy nói vẻ mỏi mệt. “Nếu anh cứ chăm

sóc em thế này thì em sẽ hụt hẫng kinh khủng khi anh đi.”

“Ngộ nhỡ anh không đi thì sao?”

Sandy ngồi thẳng dậy, thình lình tình như sáo. “Sao cơ?”

Nhưng anh đã đóng cửa. Khi anh ngồi vào sau tay lái, cô gần như đấm

anh. “Clint, anh định ở lại Phoenix một thời gian à?”

McCade về số, chỉnh kính chiếu hậu. Sandy chỉ gọi anh là Clint khi

vấn đề cực kỳ quan trọng đối với cô. Từ khi mẹ anh mất, cô là người duy
nhất trên đời gọi anh bằng tên. Thực ra, suốt bao nhiêu năm, anh còn không
bằng lòng để mấy cô bạn gái gọi anh bằng bất cứ cái tên nào ngoài
McCade. Clint là kẻ dễ bị tổn thương. Clint là thằng ngốc mười hai tuổi, cô
đơn và giận dữ trong ngôitrường mới, oán hận cha vì đã bỏ rơi mẹ con anh,
vì đã ép họ phải chuyển tới căn hộ dưới tầng hầm nhỏ xíu trong khu ổ chuột
của thành phố.

Chính Sandy, cô bé chuyển tới tòa chung cư đổ nát vào tháng chín

năm đó, đã bắt đầu gọi anh là McCade. Sandy cho rằng anh là một thằng
nhóc đường phố ngổ ngáo, và anh đã trở thành thằng nhóc đó. Cô tôn sùng
anh như một đấng anh hùng, khiến anh không còn thời gian tự thương thân.
Cô nhỏ hơn anh một tuổi, một con bé tóc vàng gầy gò bơ vơ. Anh nhanh
chóng thấy thích thú với vai trò người bảo vệ cô. Vai trò không cần thiết,
McCade thừa nhận với nụ cười. Anh đã hiểu ra điều đó sau khi cô tấn công
một thằng nhãi lớp chín vì đã cạnh khóe về cha anh. Cô đã khiến thằng
nhóc to gần gấp đôi mình chảy máu mũi và bầm tím cả cằm. Sau sự việc
đó, tình bạn của McCade và Sandy trở nên cân bằng hơn.

Khi lái qua đường phố tan tầm đông đúc, anh cảm thấy Sandy đang

nhìn mình khi hỏi lại. “Anh định dùng Phoenix làm sân nhà tạm thời hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.