LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 68

Anh liếc cô, một chân mày nhướng lên. “Tạm thời ư? Em không muốn

anh ở đây vĩnh viễn à?”

“Anh chẳng làm gì vĩnh viễn cả.” Sandy cởi đôi giày đế mềm của

mình ra, ngọ nguậy các ngón chân, sung sướng vì không khí mát mẻ do
điều hòa xe. “Chí ít đấy là điều anh vẫn khẳng định suốt mười năm qua.”

“Biết đâu anh đổi ý rồi?”

Điều gì đó trong giọng nói khàn, trầm làm Sandy nhìn anh,thật sự nhìn

anh. McCade rời mắt khỏi đường một thoáng để gặp mắt cô, nhưng ngay
trong thoáng đó, cô trông thấy có điều gì khác thường trong mắt anh. Hơn
cả nỗi buồn. Đấy là cảm giác tuyệt vọng cô chưa từng thấy trước đây. Ít
nhất cũng chưa thấy trước chuyến viếng thăm này.

Cô quay mặt sang phía McCade, khẽ đặt tay lên cánh tay anh. “Clint à,

em không thể rũ bỏ cảm giác là anh đang gặp chuyện gì đó khủng hoảng,”
cô nói nhỏ. “Kể cho em nghe vấn đề là gì đi, biết đâu em có thể giúp anh.”

McCade phanh xe lại phía sau đoàn ô tô dài dặc chờ đèn đỏ. Anh đưa

tay nắm lấy tay cô, và nhẹ nhàng đan đôi tay họ vào nhau. “Anh sẽ ổn
thôi,” anh nói, cầu nguyện mình không dối trá.

“Anh biết em sẽ làm bất cứ điều gì cho anh. Chỉ cần anh bảo thôi.”

McCade mỉm cười, khẽ hôn mu bàn tay cô trước khi buông ra. “Anh

đã thấy cú rời xe duyên dáng của em rồi.”

“Anh đang đánh trống lảng đấy à?”

“Em học bài nhanh lắm.”

Sandy im lặng. Từ khi nào McCade lại giữ bí mật với mình vậy?

“Em cố tình làm thế à?” anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.