LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 72

đẹp của anh khẽ mỉm cười, sau đó trở thành toe toét khi gặp ánh mắt cô
trong gương.

“Trời ơi, em có nhìn thấy mình không,” anh thì thầm với cô. “Trông

em ảo quá.”

Đúng vậy. Trông cô như một ai khác chứ không phải Sandy Kirk. Cô

mặc chiếc váy hai dây đen nhung McCade đã mua. Dây áo đen mỏng kéo
qua bờ vai rám nắng mịn màng của cô, cổ váy khoét sâu giữa hai bầu ngực,
như nhắc nhở rằng cô không mặc áo lót. Nhưng người phụ nữ trong tấm
gương lớn kia không cần áo lót. Người phụ nữ có những lọn tóc mềm mại
đổ xuống lưng, cặp chân dài mảnh mai trong đôi tất đen mờ, đôi giày cao
gót khiến cô cao hơn hầu hết mọi phụ nữ và phần lớn đàn ông trong phòng,
người phụ nữ đó tự tin, xinh đẹp, khéo thích nghi, đủ để biết rằng chất vải
nhung không hẳn có thể nhìn xuyên qua, và kể cả khi không mặc áo lót thì
cô cũng vẫn kín đáo. Ngoài ra, Sandy nghĩ châm biếm, chẳng có chiếc áo
lót nào trên đời có thể mặc cùng chiếc váy khoét lưng sâu thế này.

McCade nói đúng. Trông cô thật ảo. Nhưng sự thật là cô và McCade,

cả hai đều đang không còn chút nào giống với họ của ngày thường.

Vẫn thân thuộc thế thôi, cô quả quyết. Họ là bạn bè, dễ dãi và thoải

mái với nhau, và chính điều đó biểu hiện trong ngôn ngữ cơ thể của họ.
Ngôn ngữ cơ thể, cô nghĩ mỉa mai. Ờ, đúng rồi.

“Giờ ta ở đây rồi,” cô nói, “làm gì bây giờ.”

“Uống gì nhé? Em muốn anh ra quầy lấy gì cho em không?”

“Còn lâu em mới buông anh ra.” Sandy bám chặt tay anh. “Nếu anh

đến quầy thì em cũng đến.”

“Quý cô đẹp nhất phòng không buông tôi ra.” McCade cười với cô.

“Anh nghĩ mình chỉ cần thế cũng đủ sống rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.