LỜI CẦU HÔN MÙA ĐÔNG (DEVIL IN WINTER) - Trang 29

“Vịn vào tay tôi,” anh lặp lại trong một giọng dễ chịu nhưng có kèm cả ý
chí bằng thép. “Tôi sẽ không để cô ngã gãy cổ trước khi chúng ta còn chưa
tới được xe ngựa. Rất khó vớ được những nữ thừa kế có giá trị. Tôi sẽ phải
trải qua một khoảng thời gian quái quỷ khi đi tìm người thay thế cô.”

Evie phải loạng choạng hơn là nàng nghĩ, bởi vì khi họ cùng đi xuống lầu,
nàng thấy mừng vì có anh nâng đỡ. Vào lúc nào đó trong khi họ xuống cầu
thang, St. Vincent đã khoác cánh tay sau lưng nàng và nắm lầy bàn tay kia
của nàng, cẩn thận dìu nàng xuống những bậc cuối cùng. Có một vài vệt
bầm mờ nhạt trên các đốt ngón tay anh—vết tích chiến đấu của anh với
Ngài Westcliff. Nghĩ đến viễn cảnh làm thế nào ngài quý tộc được nuông
chiều này có thể dùng bạo lực đương đầu với dượng Pergerine to lớn, Evie
hơi rùng mình, và nàng ước gì lúc này họ đã đến Gretna Green.

Cảm nhận được nàng run rẩy, St.Vincent siết chặt cánh tay quanh người
nàng khi họ đến bậc thang cuối. “Cô lạnh sao?” anh hỏi, “hay là do căng
thẳng?”

“Tôi m-muốn rời khỏi Luân Đôn,” nàng đáp lời, “trước khi những người họ
hàng tìm ra tôi.”

“Có bất cứ lí do nào khiến họ nghĩ cô đã đến chỗ tôi không?”

“Ồ k-không,” nàng nói. “Sẽ không có người nào tin tôi có thể loạn trí đến
thế.”

Nếu nàng còn chưa chóng mặt thì nụ cười toét miệng sáng rực của anh cũng
sẽ khiến nàng chao đảo. “May là tính kiêu căng tự phụ của tôi được phát
huy tốt. Nếu không thì cô đã phá hủy nó mất rồi.”

“Tôi chắc là ngài đã có rất nhiều phụ nữ để c-củng cố cho tính kiêu căng tự
phụ của ngài rồi. Ngài không cần thêm một người nữa.”

“Tôi luôn luôn muốn thêm một người nữa, em yêu. Đó là vấn đề của tôi
đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.