LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 180

điểm cũng đành chịu thôi .

- Vâng, tôi hiểu.
- Cái mà tôi lo là chuyện nhiễm trùng, thưa ông T. Gần đây có nhiều

nhân viên bị tháo dạ. Đương nhiên hễ điều ấy xảy ra thì trăm tội cứ đổ lên
đầu thức ăn thức uống, và có thể cũng đúng thôi.

- Muốn khẳng định điều ấy, cần phải có thêm rất nhiều chứng cứ - Sự

nhẫn nại của Harry Tomaselli bắt đầu giảm sút. Bà Straughan đến với ông
nhằm ngay một buổi sáng bận rộn khác thườngj Chiều nay họp bạn quản
trị, có nhiều vấn đề gai góc cần nghiên cứu trước. Ông nêu câu hỏi để
mong chấm dứt được câu chuyện :

- Khoa Xét nghiệm làm thử nghiệm tìm vi trùng lần cuối cùng vào khi

nào ?

Bà Hilda Straughan ngẫm nghĩ :
- Tôi có thể xem lại biên bản. Nhưng hình như là cách đây sáu tháng.
- Nên thử nghiệm lại một lần nữa, khi ấy mới nắm rõ được tình hình.

Tomaselli cầm bút chì ghi chép và nghĩ thầm : ít ra mình có thể cứu Joe
Pearson thoát khỏi một cuộc gặp gỡ như thế này.

- Cảm ơn ông T. - Bà trưởng ban cấp dưỡng nhốm người lên khỏi chiếc

ghế. Tomaselli chờ bà ta ra khỏi phòng rồi cẩn thận đẩy chiếc khay đựng hồ
sơ trở về vị trí cũ.

*

Sau buổi trưa David Coleman rời nhà ăn trở về khoa Xét nghiệm. Trong

lúc đi qua các dãy hành lang và bước xuống cầu thang của tầng nhà hầm
anh ngẫm nghĩ về khoảng thời gian vừa trải qua với bác sĩ Joeph Pearson.
Cho đến lúc này quan hệ giữa hai người vẫn ngột ngạt và chưa rõ ra thế
nào.

Pearson khá niềm nở, ít ra là sau những phút ban đầu.
Thấy Coleman ngồi chờ trong phòng làm việc, ông nói lời nhận xét đầu

tiên :

- Té ra anh nói bắt tay ngay vào việc là nói thật.
- Chần chờ nào có ích gì- Coleman nói một cách lịch sự : -Tôi muốn xem

qua các phòng xét nghiệm nếu ông vui lòng cho phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.