LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 195

- Anh vừa điện tới New York và được người ta bảo cho số máy của em ở

đây.

- Em mới bay đi tối hôm qua. Bố bị viêm phế quản. Có lẽ em sẽ ở lại với

bố một hai hôm .

O’Donnell lịch sự hỏi :
- Mong rằng bệnh không nặng lắm phải không?
- Không đến nỗi nào.- Nàng bật cười - Bố có cái thể tạng của con la... và

bướng bỉnh nữa.

Anh nghĩ thầm: có thể tin được điều ấy, và nói lớn :
- Anh định mời em đi ăn tối ở New York. Tuần sau anh có mặt ở đó.
- Anh vẫn có thể mời em được mà - Nàng đáp lời nhanh chóng và dứt

khoát - Tuần sau em ở nhà rồi.

Anh buột miệng :
- Thì anh cũng đã đoán chừng như thế. Mấy ngày ở Burlington em có tối

nào rảnh không ?

Im lặng một lúc, nàng nói :
- Tối nay là duy nhất.
O’Donnell tính toán thật nhanh. Bảy giờ mới khám bệnh xong. Nếu

không có gì thêm...

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang :
- Ồ, khoan đã. Em quên mất, bác sĩ Pearson hẹn ăn tối với bố. Có lẽ em

phải ở nhà. Hay là anh đến góp mặt cho vui ?

Anh cười thầm. Thấy mặt anh, chắc Joe Pearson sẽ ngạc nhiên lắm. Linh

tính báo cho anh biết ý kiến ấy không chấp nhận được.

Anh đáp :
- Cảm ơn em, nhưng thiết tưởng chúng ta có thể hoãn sang ngày khác.
- Trời đất ơi.- Giọng nàng có vẻ thất vọng, nhưng lại bừng sáng ngay-

Em có thể gặp anh sau bữa tối, nếu anh thấy tiện. Ăn xong thế nào bác sĩ
Pearson với bố cũng sẽ làm một ván cờ. Lúc ấy mọi người nên tránh đi thì
hơn.

Niềm vui bất chợt ùa đến với anh :
- Tuyệt quá. Chừng nào em đi được ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.