LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 208

Nếu chịu khó suy nghĩ mà phải chịu hậu quả như thế thì từ nay trở đi anh sẽ
chỉ cúi đầu làm hết bổn phận của mình và giữ kín những điều suy nghĩ ở
trong lòng. Mặc ai lo thì lo, cứ để cho họ chịu trách nhiệm.

Nhưng Pearson vẫn chưa chịu kết thúc :
- Đừng có mà múa sau lưng tôi, chớ thấy bác sĩ Coleman là người mới

mà lợi dụng.

Alexander cháy bùng lên:
- Tôi không hề lợi dụng.
- Tôi nói là có. Và cũng đã bảo anh câm miệng lại. - Ông cụ quát tháo

giận dữ, các cơ mặt nhăn nhúm, đôi mắt bốc lửa.

Alexander bị đè bẹp chi biết đứng yên.
Pearson trừng mắt quan sát người thanh niên một lúc, và rồi, như bằng

lòng vì thấy ý tỏ bày đã rõ, ông lại mở miệng :

- Còn điều này nữa - Lần này giọng nói của ông tuy chưa thân thiện

nhưng đã bớt vẻ gay gắt - Xét nghiệm máu chỉ cần dùng muối đẳng trương
và protein đậm đặc là đủ. Cần nhắc cho anh nhớ tôi là bác sĩ bệnh lý học.
Tôi biết rõ những gì mình nói ra. Anh hiểu chứ ?

Alexander thiểu não đáp :
- Thưa vâng.
- Được rồi. Cho anh biết tôi sắp làm gì - Pearson nói nhẹ đi nhiều, như

thể tạm ngừng hẳn - Và anh cứ muốn thử nghiệm này phải thật ngon lành,
tôi sẽ đích thân làm ngay tại đây. Mẫu máu đâu ?

- Trong tủ lạnh - Bannister đáp.
- Đem ra đây.
Bước qua gian phòng, Bannister nghĩ thầm rằng màn kịch đã chuyển

sang chỗ không như ý ông mong muốn. Đã đành thằng bé Alexander cần
phải bị đòn cho bớt thói hung hăng, nhưng ông cụ đã hơi nặng tay.
Bannister muốn cơn bão cuốn thẳng về phía tay bác sĩ trẻ ưa phá bĩnh kia.
Rất có thể Pearson để dành việc đó vào kịp khác. Ông nhặt mẫu máu có
dán nhãn "Alexander, Mrs E." rồi đóng cửa tủ lại.

Pearson cầm mẫu máu mà phần máu đông đã được tách bỏ. Bannister

nhận thấy tờ đơn đặt hàng vừa gây nên sóng gió đã rơi xuống sàn. Ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.