LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 251

CHƯƠNG XVII

Bà Wilding, y tá trưởng vuốt lọn tóc muối tiêu lúc nào cũng muốn tuột ra

khỏi chiếc mũ gột hồ cứng và rảo bước qua hành lang tầng lầu thứ bốn
thuộc khoa phụ sản, John Alexander nối gót ngay phía sau. Tới cánh cửa
thứ năm, bà dừng chân nhìn vào rồi vui vẻ thông báo : “Bà Alexander, có
khách đến thăm.” Nói xong, bà dẫn John vào trong gian phòng dùng riêng.

- John yêu quí ! - Elizabeth đưa hai tay ra nhưng cô rụt lại ngay vì động

tác ấy khiến cô phải trở mình trên giường. Anh bước đến âu yếm hôn vợ.
Cô ôm chặt lấy anh một lúc. Anh cảm thấy hơi ấm của cô và bàn tay chạm
vào vai áo ngủ thô và sạch sẽ trên người cô. Mái tóc cô quyện lẫn mùi mồ
hôi và ê-te khiến anh nhớ đến điều mình đã không thể chia xẻ với vợ-cơ hồ
như cô đã ở một nơi nào xa lắc và bây giờ trở lại mang theo mình ít nhiều
vẻ xa lạ.

Thoáng một giây phút nào đó anh cảm thấy giữa hai người có sự ngượng

nghịu như thể sau thời gian xa cách họ cần phải tìm nhau và làm quen lại.

Elizabeth nhẹ nhàng buông anh ra:
- Chắc là em như con ma lem hở anh.
- Em đẹp lắm.
- Không kịp lấy theo một thứ gì - Cô nhìn xuống chiếc áo ngủ suôn đuột

của bệnh viện - Thậm chí đồ ngủ và son môi.

Anh nói giọng thông cảm :
- Anh hiểu.
Phía sau, bà Wilding đả kéo buông tấm màn ngăn cắt họ với chiếc

giường thứ hai của căn phòng bé nhỏ.

- Đấy ! Anh chị có thể thoải mái riêng tư với nhau - Bà lấy một chiếc ly

trên bàn cạnh giường Elizabeth và rót đầy nước lạnh từ một chiếc bình lớn.
- Mr. Alexander, lát nữa tôi sẽ trở lại đưa anh đi thăm cháu bé.

- Cảm ơn bà - Hai người cùng mỉm cười tỏ vẻ biết ơn khi bà y tá trưởng

bước ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.