LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 291

- Joe, không có gì nghi ngờ về thử nghiệm cảm ứng máu của Mrs.

Alexander chứ ?

- Nghi ngờ ư ?
- Nghĩa là có gì nhầm lẫn không ?
Pearson lắc đầu :
- Không nghi ngờ một chút nào, Charlie. Nói thật, chính tay tôi làm xét

nghiệm, rất cẩn thận - ông hỏi giọng tò mò : - Sao ông lại hỏi như thế ?

- Chẳng qua kiểm tra lại cho chắc chắn vậy thôi - Dornberger bập ống

điếu - Sáng nay có lúc tôi ngờ rằng cháu bé bị loạn nguyên hồng cầu.
Nhưng lo lắng như thế kể là quá xa.

- Không đời nào xảy ra chuyện đó được - Pearson nói mạnh mẽ.
- Phải, tôi cũng nghĩ như ông- Dornberger đáp.
Lại yên lặng, ánh mắt mọi người hướng về Alexander..
David Coleman cảm thấy muốn nói một điều gì đó để xoay hướng tập

trung của mọi người và để giúp anh kỹ thuật viên được yên tâm hơn. Hầu
như không suy nghĩ, anh nói với Dornberger :

- Trước kia thường có nghi ngờ về nghiệm pháp cảm ứng máu khi phòng

xét nghiệm chỉ sử dụng phương pháp muối đẳng trương và Protein đậm
đặc. Đôi khi ca bệnh dương tính lại có kết quả lầm là âm tính. Ngày nay,
với nghiệm pháp Coombs, kết quả rất chính xác - Nói xong anh nhận ra
rằng phòng xét nghiệm này mới chỉ có thay đổi từ khi anh đến nhận việc.
Anh không có ý moi móc Pearson.

Lúc này anh hy vọng ông cụ không để ý. Hai người đã cãi cọ nhiều rồi,

không nên gây sự thêm một cách không cần thiết.

- Nhưng thưa bác sĩ Coleman... Alexander há hốc miệng, ánh mắt thảng

thốt.

- Sao? Có chuyện gì?
Coleman bối rối. Anh chưa nói chuyện gì đáng gây nên phản ứng này.
- Chúng tôi đã không làm xét nghiệm Coombs gián tiếp.
Tuy rất mến Alexander, Coleman không khỏi bực mình. Vì Pearson đang

có mặt, anh muốn tránh theo đuổi đề tài này. Đàng nào cũng không tránh
được nữa rồi. Anh buột miệng nói ngay :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.