LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 322

- Giá cao nhất của anh đó.
Lần đầu tiên Vivian cười vang :
- Được rồi. Năm ngày kể từ giờ phút này.
- Kể từ giờ phút này thì thế quái nào được. Có lẽ phải lùi thêm mười phút

nữa. Anh còn một việc này nữa chưa làm xong, mà phải chờ năm ngày nữa
thì kể là quá lâu đối với một gã trai trẻ nóng máu như anh.

Anh kéo ghế lại gần giường rồi đưa tay ra. Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt

xen lẫn dịu dàng.

Bỗng nhiên Vivian nhăn mặt, thở dài rồi đổi thế nằm.
Mike lo lắng :
- Có sao không em ?
Vivian lắc đầu :
- Chút ít thôi - rồi hỏi - Mike, người ta để cái chân của em ở đâu, cái

chân mất ấy mà ?

Anh ngạc nhiên nhưng cũng đáp :
- Ở khoa Xét nghiệm, có lẽ trong tủ 1ạnh.
Vivian hít một hơi dài rồi thở ra chầm chậm.
- Mike yêu quí, làm ơn xuống cầu thang và gãi bàn chân cho em một

chút...

*

Phòng họp hội đồngthầy thuốc đông nghẹt người.
Thông báo họp khẩn lan nhanh khắp bệnh viện. Các bác sĩ không trực ở

bệnh viện ngày hôm đó cũng được báo tin tại nhà riêng hoặc phòng khám
riêng. Lan nhanh không kém là tin đồn về sự thất bại và sự ra đi khó tránh
khỏi của Joe Pearson, đồng thời đây cũng là đề tài đang được bàn ra tán vào
cùng với ông quản trị và David Coleman. Kent O’Donnell đã đứng ở đầu
chiếc bàn dài bằng gỗ hồ đào. Đảo mắt nhìn quanh, anh thấy hầu như đã có
đủ hết các bộ mặt, Gill Bartlett, bộ râu dài rung rinh đang trò chuyện với
Roger Hilton, nhà phẫu thuật trẻ tuổi mới gia nhập hội đồng thầy thuốc
cách đây một hai tháng. Bác sĩ tai mũi họng John Mc Evan xem ra đang
tranh luận sôi nổi với Ben “Kính coong” và bác sĩ nội khoa mập ú Lewis
Toynbee, Bill Rufus, nổi bật giữa đám đông nhờ chiếc ca-vát hai màu xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.