LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 60

- Joe, tôi thiết nghĩ trong những buổi họp như thế này đừng chèn ép

người ta nữa.

- Tại sao ?- Pearson hỏi thẳng.
Được rồi, O’Donnell nghĩ bụng, ông muốn thế thì tôi sẽ xử với ông.
Anh nói lớn :
- Vì cứ thế thì ta chẳng đi được tới đâu cả!
Anh cố ý nói gay gắt. Bình thường mỗi khi tiếp xúc với vị bác sĩ già cả,

anh chịu nhún một chút vì kính trọng tuổi tác của ông. Nhưng đây là lúc
phải dùng quyền. Tuy giữ chức bác sĩ trưởng, O’Donnell không trực tiếp
kiểm soát các hoạt động của Pearson, trừ khi hoạt động của khoa Xét
nghiệm chồng chéo với khoa của anh.

- Tôi chỉ vạch ra sự chẩn đoán sai lầm, thế thôi - Pearson bốp chát - Bộ

anh muốn ta làm thinh trước những sự việc như thế hay sao ?

- Ông thừa biết rồi, còn hỏi làm gì nữa . O’Donnell văng ra câu trả lời,

không cần phải kìm giữ cái giọng lạnh lùng nữa. Anh thấy Pearson ngập
ngừng và đoán chừng có lẽ ông cụ đã nhận ra bước đi quá xa của ông.

Ông lẩm bẩm, vẻ nhượng bộ :
- Tôi không có ý...
Kent O’Donnell gắng nở một nụ cười. Joe Pearson chẳng mấy khi biết

xin lỗi. Ông nói ra được những lời như thế kể là quá sức lắm rồi. O’Donnell
dịu giọng :

- Tôi nghĩ rằng còn những cách làm khác hay hơn. Nếu ông vui lòng,

mỗi khi họp ông chỉ cần công bố kết quả xét nghiệm tử thi và để mặc tôi
điều hành hội thảo. Chúng ta có thể tránh không làm cho ai phải cáu kỉnh.

- Không hiểu sao có người phải cáu kỉnh cơ chứ - Pearson vẫn càu nhàu,

nhưng O’Donnell cảm thấy ông đang đấu dịu.

- Dẫu thế nào đi nữa, tôi muốn công việc tiến hành theo ý của tôi.
Mình không muốn chặn họng ông ta, O’Donnell nhủ thầm, nhưng lúc

này cần phải làm cho ra lẽ.

Pearson nhún vai :
- Anh muốn thế thì cũng đành chịu thôi.
- Cảm ơn, Joe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.