LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 74

- Đường dây số bốn - Cô thư ký chờ nối máy xong mới lui ra. Quản trị

viên đang nghe đây – Giọng Tomaselli thân mật. Bỗng nhiên ông hơi nhíu
mày lắng nghe.

O’Donnell bắt được loáng thoáng mấy lời : “Hoàn cảnh khó khăn...gánh

nặng quá mức cho gia đình...xin hỏi dùm...” Tomaselli lấy tay che ống điện
thoại và nói với O’Donnell :

- Ông ta bực tức về bà vợ. Tôi chưa hiểu ra chuyện gì.
Ông lắng nghe một lúc nữa rồi nói :
- Thưa ông Bryan, xin ông vui lòng kể lại từ đầu - ông nhấc bút - Vâng,

vâng... Xin cho biết bà nhà nhập viện ngày nào ? - Tiếng trả lời vang lên
trong ống nghe: Tomaselli ghi chép nhanh. - Y sĩ điều trị là ai ? Vâng ông
cho biết luôn ngày bà xuất viện?... Vâng, tôi hiểu rồi.

O’Donnell nghe được mấy lời : “Không bằng lòng một chút nào...” rồi

tiếng nói của Tomaselli :

- Không, thưa ông Bryan, tôi không nhớ ca bệnh nào, nhưng xin hứa sẽ

hỏi lại xem sao... Vâng, tôi hiểu tiền viện phí là cả một vấn đề cho gia đình,
nhưng bệnh viện không có lợi lộc gì, xin ông hiểu cho.

O’Donnell vẫn nghe tiếng người từ đầu dây bên kia, nhưng lúc này có vẻ

bình tĩnh hơn trước cách nói chuyên hòa nhã của Tomaselli.

Nhà quản trị nói :
- Vâng, thưa ông, y sĩ điều trị quyết định thời gian nằm viện. Thiết nghĩ

ông nên hỏi lại ông ta xem sao. Phần tôi sẽ yêu cầu bên tài vụ xem kỹ phần
quyết toán cho ông, từng khoản một... Cảm ơn ông, vâng, xin chào.

Ông gác máy, tách trang giấy ghi chép đặt vào chiếc khay có khắc chữ

“Công lệnh”.

- Chuyện rắc rối gì thế ? O’Donnell hỏi giọng ỡm ờ. Tại một bệnh viện

tất bật trăm công nghìn chuyện như thế này không thiếu những lời phàn nàn
về việc phục vụ và phí tổn.

- Ông ta than phiền vì bà vợ nằm quá lâu đến nỗi ông ta phải mang công

nợ để trang trải viện phí.

O’Donnell nói rắn rỏi :
- Làm sao ông ta biết được như thế là quá lâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.