LỜI CỦA GIÓ - Trang 101

lại thăng bằng.
Phượng Duy nói:
- Bác trai thật chu đáo, anh có thường gặp ông không?
- Rất ít khi . Anh ngại làm xáo trộn cuộc sống đã đâu vào đấy của ông lắm.
- Nhưng anh có thương ba mình không?
Biên ngập ngừng:
- Anh không biết.
Duy nhìn Biên:
- Sao lại không biết? anh đang tự dối mình kìa. Dầu ba đã bỏ mẹ con tôi,
nhưng tôi rất muống có ông để thương quý. Không cha khổ lắm.
- Anh biết mà.
- Vậy anh nên siêng đi thăm bác trai hơn.
Biên miển cưỡng:
- Anh sẽ cố. Nói thật, không dế dàng gì để chấp nhận một ông bố đã bỏ
mình tư khi còn trong bụng mẹ. Dầu bây giờ ông ấy lo cho anh tất cả.
Phượng Duy nói:
- Anh là người hạnh phúc đấy. Anh biết không?
Biên khẽ gật đầu, hai người chợt rơi vào im lặng
Duy lên tiếng trước:
- Nay giờ thư giãn đủ rồi. Tôi phải học bài tiếp.
Biên tiếc nuối:
- Bên em, thời gian như chấp cánh bay.
Phượng Duy tủm tỉm:
- Anh lại hát cải lương nửa rồi. Tôi thích nghe harmonica hơn.
Biên tươi rói:
- Anh sẽ thổi. Em chờ nghen.
Roi anh vội trở về căn gác điều hiu của mình. Đêm thơm như một dòng
hương baỵ .Biên thả hồn vào nhạc với tất cả mê say, vì anh biết dưới nhà,
cô gái đang bướng bỉnh của anh đang lắng nghe. "Mối thù" cô nàng đòi
mang theo tới kiếp sau dường như đã tan biến rồi, Biên cảm thấy thế giới
như dể yêu hơn bao giờ hết.
Phượng Duy vừa cắt tóc cho Út Trầm vừa càu nhàu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.