LỜI CỦA GIÓ - Trang 11

tầng cao ấy không? Sao lại không, khi đây chả liên quan gì đến gia đình cô
hết. Căn gác ấy năm trong ngôi nhà lớn mà gia đình bác Thân ở cùng bà nội
và cô Trầm. Suy ra, bác Thảo và Lan Khuê dọn nơi đó mới đúng,chớ Duy
thì dính dáng gì. Khi mẹ con cô ở căn nhà nhỏ xíu kế cái bếp này.
Rõ rằng bác Thảo ép người, Duy không tâm phục, khẩu phục tí nào. Chút
nhỏ nhen con gái bùng lên khi nghĩ mình phải làm việc còn Khuê thì
không, khiến Phượng Duy tức anh ách.
Chẳnng cần biết đúng hay sai Duy bước vội vào nhà lớn băng qua lối bếp.
Tới phòng khách cô thấy thấy bà Nhu đang ngồi xem TV.
Phượng Duy dấm dẳn:
- Nội.
Bà Nhu nhướng đôi mắt còn khá sắc sảo:
- Chuyện gì?
Duy ậm ự:
- Con phải dọn cái kho trên lầu ạ.
Bà Nhu cau mày:
- Để nội cho người ta thuê. Nội cần tiền lo cho cô Trầm. Con không biết
sao?
Phương Duy xìu xuống khi nghe nội nhắc đến cô Trầm. Lo cho cô Trầm là
tất cả bổn phận của mọi người trong nhà, dĩ nhiên cô không thể chối bỏ,
nhưng cô vẫn... nhỏ mọn:
- Một mình con dọn hỏng nổi đâu nội.
Bà Nhu vô tâm:
- Nhà đâu còn ai nữa.
- Còn chị Khuê đấy ạ.
Bà Nhu chép miệng:
- Nó như cọng bún thiu. Đụng tới bụi là nó hắt hơi cả ngày trời. Mệt lắm!
Nặng nề đứng dậy, bà Nhu bảo:
- Để nội phụ con vậy.
Duy nhăn nhó:
- Thôi nội ơi.
Im lặng mấy giây cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.