LỜI CỦA GIÓ - Trang 158

Ngồi đối diện nhau và im lặng Duy chợt lo sợ không biết mình phải nói gì
và sắp nghe gì từ Biên.
Cô yếu ớt:
- Anh nói đi. Em đang chờ nghe anh trách đây.
Biên vẫn nồng nàn như ngày nào:
- Sao anh lại trách khi cuộc sống hiện giờ của em có hạnh phúc gì đâu?
Anh chỉ muốn biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy em như thế để có thể chia xẻ
cùng em.
Phượng Duy chớp mắt :
- Đừng bắt em phải nhớ những gì em muốn quên. Em bằng lòng với cuộc
sống hiện tại và không buồn tẻ như anh tưởng đâu, trái lai cuộc sống đó lại
rèn luyện em cứng rắn và chịu đựng hơn trước đây.
Biên lặng lẻ nhìn Duy :
- Anh có xem hình em chụp. Trông em và cô bé tí xíu ấy cứ như hai chị em.
Duy mỉm cười:
- Ở nhà gọi nó là bé Búp. Ai cũng bảo nó giống em.
Phượng Duy bỗng cắn môi không nói tiếp. Biên chợt thương cảm :
- Vì bé Búp mà em chấp nhận đi khỏi ngôi nhà đó phải không?
Duy thảng thốt :
- Sao anh biết?
Biên trả lời:
- Anh nghe Khuê nói, không phải tự nhiên Khuê kể về em tại anh hỏi mãi.
Giọng Biên chùng xuống khó nhọc:
- Anh thật sự bị sốc khi nghe Phượng Duy thánh thiện của anh ngày nào
giờ đã trở thành bà mẹ trẻ.
Phượng Duy nuốt nước bọt :
- Anh bảo Khuê nói... nói..trời ơi ! Em không ngờ chị ấy lại nói thế.
Rồi cô nhếch môi :
- Chị Khuê luôn là người khôn ngoan giỏi giắn, đứng đắn hơn em về mọi
mặt, nên có gì đâu mà anh phải sốc khi em đã là một bà mẹ trẻ?
Biên ngập ngừng:
- Nhưng sự thật không phải thế chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.