LỜI CỦA GIÓ - Trang 159

Phượng Duy dứt khoát:
- Em không trả lời anh câu hỏi này đâu.
- Anh xin lỗi nhưng tại sao em không muốn gặp lại anh?
Duy chớp mắt:
- Vì em đâu biết anh muốn gặp em hay không. Bốn năm dài không tin tức
về nhau. Tất cả dường như thay đổi cả rồi.
Biên trầm giọng:
- Vì muốn gặp em anh đã mướn lại căn gác đó. Với anh tới bây giờ em vẫn
là người quan trọng nhất, dầu có thể đã thay đổi, nhưng anh vẫn nghĩ về em
như xưa. Anh từng ngày chờ đời em em biết không?

Phượng Duy nghe lòng rưng rưng trong một thoáng cô lại thấy mình quay
về tuổi mười tám bới mối tình đầu trong như sương mai. Cô đã khóc đã hứa
sẽ tiển Biên ở sân bay, rồi sau đó hình ảnh cô Trầm trần truồng, run rẩy
ngôi ở góc tối hành lang lại rõ mồn một khiến Duy tái mặt.

Cái ký ức khinh hoàng ấy vẩn không thôi đeo đẳng cô . Nó kéo theo cái
chết thê thảm của cô Trầm để trở thành nổi ám ảnh mổi khi cô nhớ tới Biên.
Nếu không vì cô quên khoá cánh cửa định mệnh ấy thì mọi chuyện đã
không như bây giờ.
Phượng Duy nói:
- Em không bao giờ trở về ngôi nhà đó nữa.
- Tại sao vậy?
- Em thấy sợ khi nhớ tới cô Út.
Biên nhíu mày:
- Sao lại thế, cái chết ấy có liên quan gì tới em sao?
Phượng Duy rùng mình:
- Có lẽ là vậy, em đã quên đóng cổng để để cô Út lang thang rồi..rồi..bị cảm
lạnh...
- Và em cứ ray rứt khổ sợ mãi vì chuyện này?
Biên kể :
- Trưa nay anh có gặp Trung ở quán M. Trung có cho anh biết lý do tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.