LỜI CỦA GIÓ - Trang 160

em không ra sân bay tiển anh.
Phượng Duy kêu lên:
- Tới bây giờ anh mới biết à. Em tướng mọi người đã nói với anh ngay lúc
đó rồi chứ
- Không, trước kia Khuê chỉ nói em bận việc riêng rất quan trọng, nhưng
không nói việc gì. Chính sự lấp lửng của Khuê đã khiến anh ấm ức suốt
bốn năm trời.
Phượng Khuê nhếch môi :
- Có lẻ chị Khuê muốn thế cơ mà.
Biên nói:
- Trung bảo mọi người đổ lỗi em quên đóng cổng sau khi anh đi sang nhà
ông nội.
Duy buồn bã:
- Có thể em quên thật không chừng.
Biên từ tốn:
- Em không quên. Anh làm chứng cho em.
Duy tròn mắt :
- Làm chứng bằng cách nào?
Biên trầm giọng:
-- Sau khi ra tới đầu đường anh đã quay lại vi thấy cần nói với em một điều
quan trọng. Cổng đã khoá anh không tự ý mở được vì đã trả chìa khóa cho
bác Thảo. Anh đành thôi vì nghĩ một lát gặp em ở sân bay anh nói cũng
chưa muộn.
Duy thảng thốt:
- Có thật như vậy không anh?
Biên gật đầu:
- Anh không bao giờ quên. Đã có một linh cảm gì đó khi tay anh chạm phải
ổ khóa lạnh ngắt. Đã có người khác quên khóa cửa hoặc cố tình để cửa cho
cô Trầm đi lang thang chớ không phải em.
Phượng Duy hoang mang:
- Cố tình cho cô Trầm đi lang thang để lam gì cơ chứ?
Biên chắc nịch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.