LỜI CỦA GIÓ - Trang 162

mình còn quá nặng tình với Duy . Chỉ mới ngồì gần có dăm ba phút, Biên
đã khơi dậy hết tất cả những si mê nhung nhớ lâu nay, anh đã cố chôn vùi
về Duy.
Anh thì thầm:
- Dù em thế nào, anh cũng vẫn chưa thể quên em.
Phượng Duy hơi chua chát:
- Thật không khi bây giờ em đã là một bà mẹ trẻ.
Biên chưa kịp nói gì, Duy đã dài giọng:
- Có lẽ anh bốc đồng nên nói thế nhưng dầu sao em cũng vui vì anh vẫn
nhớ tới em, nhớ nhiều hơn là em tưởng.
Ngần ngừ vài giây, rồi Duy tiếp:
- Hôm đám giỗ cô Út em có nghe Bác Thảo nói về anh và chị Khuê nhiều
lắm. Bác trai rất ưng ý chị Khuê. Thế là tốt rồi. Ngày xưa, nếu em vào làm
việc ở công ty cúa bác biết đâu chừng bác đã thất vọng vì em. Ngẫm lại
mọi chuyện, em thấy dường như có sự sắp xếp của định mệnh.
Biên phản ứng:
- Định mệnh nào cơ chứ. Nếu có sự sắp xếp thì đó là sự sắp xếp của bác
Thảo. Và anh rất khó chịu khi phải nói toạt ra như vậy. Có thể với em anh
không còn chố đứng nào hết, nhưng cũng đừng vì thế mà gán ép anh với
Lan Khuê. Ngày xưa anh không thích Khuê, bây giờ và sau này cũng thế.
Mặt đỏ bừng vì kích động, Biên tiếp lời:
- Khi anh hỏi về em Khuê và bác Thảo luôn lắc đầu không biết. Giờ anh đã
gặp được em, em nói rằng sẽ không về ngôi nhà ấy nữa, vậy anh ở đó làm
chỉ ? Anh sẽ dọn đi ngay để chứng tỏ anh không mướn căn gác đó vì Lan
Khuê.
Phượng Duy vội vàng:
- Anh đâu cần phải làm thế khi anh rất thích khung cảnh ấy.
Biên Trầm giọng:
- Khung cảnnh đẹp tới đâu nhưng không có người mình yêu quý thì cũng
trở nên vô nghĩa.

Phượng Duy như chết chìm trong cái nhìn tha thiết của Biên. Cô muốn gục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.