LỜI CỦA GIÓ - Trang 161

- Để em phải đi tìm cô Út, để em không thể ra phi trường đón anh.

Duy bỗng ôm lấy mặt. Cô choáng váng vì những lập luật của Biên. Trời ơi !
không lẽ có người ác đến thế? Chỉ vì ganh tỵ mà nỡ dựng lên một màn kịch
để Duy phải đôn đáo tìm cô Trầm để cô Trầm phải chịu một hậu quả bi
thảm. Duy đau nhoi nhói. Những hình ảnh tội nghiệp của cô Trầm những
ngày tháng trước khi chết lần lượt hiện ra khiến Duy nấc lên:
- Trời ơi ! nếu thế thì tội nghiệp cô Trầm quá ! Em không tin có ai cố tình
đẩy cô em ra đường đâu.
Biên nhíu mày:
- Vậy chẳng lẻ em tin chính mình quên khoá cổng?
Tay Duy bấu vào cạnh bàn:
- Thà tin như thế em thấy đỡ khổ. Thà em là ngườì có lỗi vẩn hơn, nội sẽ
không chịu nổi cú sốc này nếu bà biết được.
Biên đanh giọng:
- Em không phải là người có lỗi sao lại gánh lấy. Trong khi kẻ khác nhởn
nhơ . Anh thấy em nên làm rõ chuyện này để tâm trí được thanh thản.
Phưong Duy ngồi như hoá đá trên ghế. Nếu đúng như lập luật của Biên,
không cần nói cô cũng biết ai là người tàn nhẫn ấy rồi. Biết để rồì Duy càng
khổ hơn chớ thanh thản chi đau.
Cô nghe giọng mình lạ hoắc :
- Em biết mình không có lỗi là đủ rồi, cần gì phải đào bới chuyện cũ lên để
có thêm người khổ nửa. Hãy để cô Út yên nghỉ.
Biên buột miệng:
- Em đúng là bao dung.
Phượng Duy lắc đầu:
- Em không tốt như anh khen đâu.

Biên lặng lẽ nhìn cô, mái tóc ngang vai tạo cho Duy một nét dịu dàng
đặc biệt. Biên khó tìm lại được vẻ ngang ngạnh, bướng bỉnh ngày nào.
Nhưng không có nghĩ là những tính cách ấy biến mất nó đang chìm trong
Duy . Biên khao khát nghe cô nói, nhìn cô lắc đầu để buâng khuâng nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.