LỜI CỦA GIÓ - Trang 165

Trần Thị Bảo Châu

Lời của gió

Chương 13

Điện thoại trên bàn reo vang, Duy nhấc máy và nghe giọng Biên thật nồng
nàn:
- Anh nhớ em.
Duy nũng nịu:
- Em không thèm nhớ anh
Biên cười:
- Anh biết thế nào em cũng nói thế mà. Ở nhà sao rồi? có ngoan không?
- Tất cả vẫn ngoan, chừng nào anh về?
- Hết tuần này nữa.
Phượng Duy kêu lên:
- Sao lâu thế? em nhớ anh nói anh đi một tuần thôi mà.
- Đúng vậy nhưng công việc chưa xong. Mà em hỏng thèm nhớ anh anh đi
bao lâu kệ anh. Sao em hỏi làm chi?
- Bé Búp hỏi: "anh hai đâu?" Nó nhớ anh chớ đâu phải em nhớ.
Biên dài giọng:
- Vậy thì anh ở lại HN tới hết tháng luôn.
- Anh thích thì cứ em đâu dám ngăn cản. Nhưng nhớ bao giờ về, nhớ báo
trước để em trả lời con nhóc Búp.
- Anh sẽ không báo đâu. Thôi nhé ! anh cũng hỏng thèm nhớ em.
Phượng Duy tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Đang đếm dĩa gần đó, Tú Nhi
càu nhàu:
- Chàng gọi điện cho nàng. Nàng cười tươi... tao phát ghen với mi đó Duy.
Duy thản nhiên:
- Mầy ghen thì nhầm gì.
Nhi nheo mắt:
- Lan Khuê ghen mới sợ, đúng không?
Phượng Duy nhún vai:
- Cho qua !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.