Trần Thị Bảo Châu
Lời của gió
Chương 13
Điện thoại trên bàn reo vang, Duy nhấc máy và nghe giọng Biên thật nồng
nàn:
- Anh nhớ em.
Duy nũng nịu:
- Em không thèm nhớ anh
Biên cười:
- Anh biết thế nào em cũng nói thế mà. Ở nhà sao rồi? có ngoan không?
- Tất cả vẫn ngoan, chừng nào anh về?
- Hết tuần này nữa.
Phượng Duy kêu lên:
- Sao lâu thế? em nhớ anh nói anh đi một tuần thôi mà.
- Đúng vậy nhưng công việc chưa xong. Mà em hỏng thèm nhớ anh anh đi
bao lâu kệ anh. Sao em hỏi làm chi?
- Bé Búp hỏi: "anh hai đâu?" Nó nhớ anh chớ đâu phải em nhớ.
Biên dài giọng:
- Vậy thì anh ở lại HN tới hết tháng luôn.
- Anh thích thì cứ em đâu dám ngăn cản. Nhưng nhớ bao giờ về, nhớ báo
trước để em trả lời con nhóc Búp.
- Anh sẽ không báo đâu. Thôi nhé ! anh cũng hỏng thèm nhớ em.
Phượng Duy tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Đang đếm dĩa gần đó, Tú Nhi
càu nhàu:
- Chàng gọi điện cho nàng. Nàng cười tươi... tao phát ghen với mi đó Duy.
Duy thản nhiên:
- Mầy ghen thì nhầm gì.
Nhi nheo mắt:
- Lan Khuê ghen mới sợ, đúng không?
Phượng Duy nhún vai:
- Cho qua !