LỜI CỦA GIÓ - Trang 167

- Trông khá lắm, nhưng chỉ là một cửa hàng bé tẹo vốn liếng chẳng bao
nhiêu.

Phượng Duy hoang mang, cô không hiểu ông Liêm ghé đây làm gì. Cửa
hàng này làm sao so bì với công ty to lớn của ông được.
Cô ngập ngừng:
- Bọn sinh viên bạn cháu chung vốn làm nên đấy thưa bác.
- Thế cũng giỏi rồi. Duy này ! tôi có chuyện muốn nói với cháu cháu, cháu
không bận chứ?
Duy lễ phép:
- Không ạ.
- Vậy tôi mời cháu sang quán cà phê bên kia phố để trao đổi một chút.
- Vâng a.
- Tôi chờ cháu đấy.
Ông Liêm vừa ra khỏi cửa, Tú Nhi đã hù doạ.
- Xem ra lành ít dữ nhiều. Mi phải bình tỉnh coi ông già nớ muốn chi . Tau
dám cá con yêu Lan Khuê đâm thọc chi rồi.
Phượng Duy rên lên:
- Làm ơn đừng hù tao nữa.
Vào trong rửa mặt cho tỉnh táo, Duy bước vội qua đường.
Vào quán, Duy đã thấy ông Liêm ngồi chổm chệ . Ở giữa. Trên bàn đã có
sẵn thức uống.
Giọng ông vang lên:
- Tôi không nhiều thời gian nên không rào đón vòng vo nữa. Tôi nghe Biên
nói nhiều về cháu. Qua lời con trai tôi, chắc hai đứa đã thương nhau?
Cứng người vì câu hỏi bất ngờ, thẳng tuột của ông Liêm, Phượng Duy gật
đầu theo phản xạ.
- Vâng ạ.
Ông Liêm nhếch môi khiến ruột gan Duy như bị đốt cháy :
- Nếu thật lòng với nhau thì quá tốt, nhưng cháu có thật lòng với con trai tôi
không?
Phượng Duy vén những sợi tóc may lên, cô tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.