LỜI CỦA GIÓ - Trang 166

Tú Nhi nheo mắt:
- Qua chi mà qua, Khuê đang ghen lồng ghen lộn với mi . Hắn tới nhà tau
nói xấu mi nghe điếc tai. Mần răng hắn ở không rứa hỉ?
Duy nhíu mày:
- Bà Khuê nói gì thế?
- Hắn nói mi giật người hắn yêu, hắn nói nhiều lắm, tao không dễ đâu. Mi
phải đề phòng, Lan Khuê là đứa tiểu nhân đó. Hắn sẽ không để mi và Biên
yên ổn. Hai đứa mi phải dè chừng hắn đó. Tau nghi nó đang âm mưu gì đó
để mày phải xa Biên. Không được chủ quan đấy.
Duy gật đầu. Cô bước ra lấy mấy con chuột trong tủ kính cho khách hàng
lựa mà đầu cứ nghĩ đi đâu.

Từ khi gặp lại Biên, biết mình vô tội trong vụ án quên khóa cổng. Phượng
Duy càng lúc càng khinh ghét Lan Khuê . Cô biết chắc nó và bà Thảo làm
việc đó rồi đổ cho cô với mục đích duy nhất là Duy không có cơ hội ra sân
bay tiễn anh. Họ muốn chia rẽ cô với Biên.

Có thể hai người đều không nghĩ tới hậu quả cô Trầm phải lãnh. Nhưng sau
khi chuyện tác tệ ấy xẩy ra cho tới bây giờ, cả bác Thảo lẫn Khuê đều nhơn
nhơn nét mặt, không biểu lộ vẻ gì ray rứt ân hận hay cảm xúc thương tâm.
Lẽ nào khi trút hết tội lỗi của mình sang người khác, họ đã cho phép lương
tâm mình thảnh thơi.
Lại có khách Duy mỉm cười thật tươi đế chào đón.
Người đàn ông trung niên nhìn cô chăm chú rồi hỏi:
- Cháu là Phương Duy?
Cô ngạc nhiên:
- Dạ vâng ạ.
Ông khách tự giới thiệu:
- Tôi là ba của Biên.
Duy lật đật:
- Chào bác ạ.
Ông Liêm nhìn quanh cửa hàng rồi buâng quơ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.